Lục Cận Phong không biết Tô Yên đang ô đây, đấy cửa phòng làm việc liền nhìn thấy Tô Yên, nên rất kinh ngạc: “Yên Yên, sao em lại đến đây?”
Vẻ mệt mỏi trên mặt Lục Cận Phong chợt biến mất sạch, nhìn thấy Tô Yên, trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười mà thôi.
“Đến gặp các anh.” Tô Yên nói: “Tiếu Duy và Lệ Quốc Minh đã rời đi rồi. Nhất thời em không biết làm sao, cho nèn em tới tìm anh đế bàn bạc.”
‘Việc đó đã xảy ra khi nào?”
‘Sáu giờ chiều hơn, Tiếu Duy gọi điện thoại cho em.’
“Chẳng lẽ Lệ Quốc Minh sau khi vượt ngục vẫn chưa rời khỏi Đế Đô sao?” Lục Cận Phong cau mày lạnh lùng.
“Nhưng bây giờ chắc là đã rời khỏi rồi, nếu không thì Tiểu Duy đã không gọi cho em.” Nhắc đến Tô Duy, Tô Yên lại tức giận: “Khỏ khăn lầm mới cứu được nó ra, nếu nó đi theo Lệ Quốc Minh, thì cả đời này của nó căn bản đã là kết thúc rồi.”
“Em đừng quá bi quan. Kúc này Lệ Quốc Minh đưa Tô Duy đi chác là chỉ vì Tô Duy là con của ông ta.” Lục Cận Phong phân tích: “Chắc là Lệ Quốc Minh đã về nước M rồi. Một khi ông ta đến đó, cảnh sát ở đây mà muốn bát ông ta trở lại, chác là sẽ rất phiền phức.”
Việc truy bát qua biên giới chác chán là khó khăn vô cùng.
“Gạt chuyện của Lệ Quốc Minh qua một bên trước đã.” Hai tay Tô Yên ôm ngực, nhìn chầm chầm Lục Cận Phong: “Chuyện của Lệ Quốc Minh có phiền phức hay không khoan hẵn nói đến, nhưng em biết anh đang gặp rắc rối.”
“Anh thì sao?” Lục Cận Phong bối rối, mỉm cười: “Yên Yên, ai đã chọc vào em rồi, nối giận đến vậy à.”
Tô Yên dùng một chân đá văng ghế sô pha ra, để người đó có thế nhìn thấy chiếc tất màu da trên mặt đất.
“Anh giải thích thế nào đây?” Tô Yên hỏi tội: “Ban nãy em vừa tìm thấy một cái bọc đã qua sử dụng trong thùng rác. Ngoài ra, đỏi tất này giống hệt như cái của thư ký mới đến tên Trình Mẫn mang ”
Lục Cận Phong chợt nhận ra mợ Lục đây đang ghen rồi.
“Mợ Lục, nếu anh nói là không biết thì em có tin không?”
Tô Yên rung chân, giều cợt một câu: “Anh nói xem?”