Lục Cận Phong đưa điện thoại cho Tô Yên còn nói một câu: “Đoán chừng lúc này cha vợ không lấy ra được đồng nào đâu, Tân Nhã Hân có thể nám Địa Sát trong tay, hợp tác với Lệ Quốc Minh choi một ván lớn như vậy, phía sau không thể không tốn tiền được.’
Các ông lớn đánh nhau đều tốn tiên tỷ.
Tô Yên cau mày nói: “Tiền cúa ỏng Tân cho Tân Nhã Hân hết rồi sao?”
“Em không lấy, vậy ngoài Tân Nhã Hân ra, ông ta còn cho ai được nữa?”
Tô Yên bỗng chốc chán nản nói: ‘Biết trước em đã lấy tiền rồi, Tân Nhã Hân cũng không có vốn đối đầu với nhà họ Lục.”
“Một người khi đã quyết tâm làm chuyện gì đó, cò ta có thế có hàng trăm cách đế làm.” Lục Cận Phong nói thêm: “Mười mấy tỷ đô la cũng chí là hạt cát trong sa mạc thôi, lần này tập đoàn Lục Thị thiệt hại mấy trăm tỷ, Tân Nhã hân và Lệ Quốc Minh ít nhất cũng tốn hết gần trăm tỷ.”
Dù sao Lục Cận Phong bây giờ cũng nghèo rồi.
Hai bên đều thiệt hại.
Cái gọi là giá trị bản thân cũng chỉ là tổng giá trị cố phiếu tính ra thôi, giống như bọt biển vậy, đâm một cái lại vỡ ngay.
Hai tay Tô Yên chống cằm, nhìn Lục Cận Phong, chậm rãi nói: “Chồng à, đối mặt với phá sản mà anh còn bình tĩnh như vậy, vậy còn có chuyện gì có thể khiến anh kích động được không,
hoặc là khiến anh căng thẳng, sốt ruột tức giận gì đó?’
Lục Cận Phong còn bât đầu suy nghĩ thật, sau đó nói: ’Trừ việc vợ anh bỏ chạy theo người ta, chắc cũng không cỏ chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa.’
Tô Yên lập tức cảm động đến nỗi ngân ngấn nước mắt nói: “Lục Cận Phong, anh không tiến bộ gì hết, anh đẹp trai như vậy, còn sợ thiếu vợ sao, cứ phải để nửa đêm dùng những lời như vậy lấy đi nước mát của em.’
“Có bốn đứa con trai, nhà thì phá sản, lại từng kết hôn năm năm, có cô gái nào dám gả vào nữa chứ?” Lục Cận Phong cưng chiều véo mũi Tô Yên nói: “Em có hai con át chủ bài như vậy, cứ ngồi vững trên vị trí bà Lục đi, người khác cũng không dám tiếp nhận thay em đâu, em có thế yên tâm ngủ rồi.”
Tô Yên cười trách móc: “Đó chẳng phải tại anh gieo mầm không đúng chổ, sinh con cũng không trách em được.”
“Được, tại anh hết.” Lục Cận Phong dỗ dành nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi lấy sức, chiều mai có thế sẽ làm phẫu thuật đó.”
Nếu như vẫn tiếp tục xuất huyết, vậy thì phải nhanh chóng mố thôi.
“Anh ở đây với em đi, em sợ tối.” Tô Yên trờ nèn rất bám người, cứ cách hai tiếng bác sĩ lại đến nghe tim thai, nếu Lục Cận Phong không có ở đây, cô thật sự rất hoảng sợ và lo lắng.
“Được, anh sẽ luôn ở đây.”
Dù sao chuyện phá sán cũng không cứu được nữa rồi, vậy thì
cứ yên tâm ở bên cạnh giúp vợ sinh con thôi.
Lục Cận Phong đã đồng ý với Tô Yên, anh cũng chưa từng nuốt lời, anh thật sự cứ ở trong bệnh viện không rời đi phút nào.
Ngày hòm sau.
Tin tức tập đoàn Lục Thị xin phá sản lan truyền nhanh chóng, tin tức bay đi khắp nơi, lời đồn kiểu gì cũng có.
Lục Cận Phong cũng không thèm quan tâm, cũng không bảo người khác ngăn chặn tin tức.
Õng cụ Lục và Trần Tố Anh đều biết cả rồi, hai người cũng không hốt hoảng, chi gọi điện cho Lục Cận Phong hỏi Tỏ Yên khi nào làm phảu thuật.
Thời gian phầu thuật đã được lên lịch, vào năm giờ chiều.