Ồng cụ Lục và Trần Tố Anh đều đến bệnh viện trông coi từ sớm.
Sau khi vợ chồng Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam xem thời sự, biết được nhà họ Lục xảy ra chuyện, Tô Yên lại ở bệnh viện chờ sinh, hai người cũng vội đến bệnh viện.
Lúc An Hĩnh xem tin tức cũng chạy đến bệnh viện ngay.
Bạn bè người thản lần lượt chạy đến bệnh viện, còn chưa bẳt đầu phẫu thuật, trong phòng bệnh đã có một đám người ngồi đó, mọi người đều trợn mắt há mồm, đưa mắt nhìn nhau.
Tô Yên nằm trên giường bệnh nhìn mọi người trong phòng, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Tô Đình Nghiêm và Hạ Phi cùng Hạ Vũ Mặc cũng ở đó, Hạ Phi nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy đều ở đây với mẹ.”
Hạ Vũ Mặc nẳm lấy tay Tô Yên nói: “Mẹ, nếu mẹ sợ thì mẹ cứ hét lên, hẻt lên rồi sẽ không sợ nữa.”
Cơn đau lúc sinh nở, mấy năm trước cô đã trải qua một lần, Tô Yên đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Nghĩ đến việc sâp được gặp hai đứa con trai, còn có nhiều người như vậy bên cạnh, Tô Yên cũng không cảm thấy sợ nữa.
Tỏ Yén được đấy vào phòng phảu thuật trước, Lục Cận Phong muốn được ớ cạnh cô, Tỏ Yên suy nghĩ một chút lại từ chối.
Dù sao việc sinh con cũng máu me be bét, cô lo Lục Cận Phong sẽ bị ám ảnh trong lòng.
Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, Lục Cận Phong sốt ruột đứng trước cửa chờ đợi, bạn bè người thân cũng đứng đợi chung, hơn nữa người đến bệnh viện thăm Tô Yên lại ngày càng đông hơn.
Chu Kiệt ngồi xe lăn đến, Sở Hướng Nam ma xui quỷ khiến thế nào cũng đến bệnh viện.
Lục Minh Khánh vứt bảng thông báo trong tay xuống, chạy đến bệnh viện.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh cũng vội vàng trở về từ nước M, lúc bọn họ đến vẩn chưa phẳu thuật xong, trong hành lang bệnh viện có rất nhiều người đứng chờ.
Cảnh tượng này làm gì giống như đến chăm người ta sinh con chứ.
Trong lúc chờ đợi, ông cụ Lục hỏi Lục Cận Phong: “Tiếu Phong, nhà họ Lục sắp phá sản rồi, cháu sẳp xếp cho mẹ con Tô Yên thế nào đây? Lúc nào tuyên bố phá sản?”
Lục Cận Phong nói: *Yên tâm, mọi chuyện đều sáp xếp ốn thỏa rồi, sau khi Yên Yẻn sinh con xong, ông và mẹ cháu cũng rời khỏi Đế Đô trước đi.”
“Được!” ông cụ Lục lúc này hoàn toàn nghe theo sự sáp xếp của Lục Cận Phong.
Đối với việc tại sao công ty lại ra nông nỗi này, ông cụ Lục cũng chưa từng hỏi đến, kế từ lúc ông ấy giao công ty lại cho Lục Cận Phong, thành công cũng được that bại cũng chắng sao,ông cũng không thèm đoái hoài đến nữa.
Cánh cửa phòng phầu thuật lúc này bống nhiên mồ ra, bác sĩ bế hai đứa bé ra nói: “Anh Lục, chúc mừng nhé, hai bé trai, một bé hai ký sáu, một bé hai ký tám, các chỉ số đều bình thường.”
Lục Cận Phong nhìn một cái, hai đứa bé trắng trẻo, không có chút nếp nhăn nào.
Ấn tượng hai đứa bé đế lại cho Lục Cận Phong là rất nhỏ, tay chân đều cực kỳ nhỏ, trước khi chưa nhìn thấy hai đứa bé này, anh còn không biết hóa ra trẻ sơ sinh lại nhỏ nhăn, non nớt đến vậy.
Hai đứa bé đáo mắt nhìn xung quanh, cánh tay nhỏ nhân vung vảy loạn xạ.
Chỉ một động tác nhấc tay nhẹ nhàng cũng làm trái tim người khác tan chảy.
Trần Tố Anh và ông cụ Lục rất vui, nhà họ Lục lại có thêm con trai rồi.
“Con muốn xem em trai.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất kích động, lẩm bấm muốn đi xem các em.
Lúc Lâu Doanh nghe thấy là hai bé trai, bỗng nhiên bừng tỉnh, cô ta lại bị lừa rồi.
Hai vợ chồng này đúng là gian xảo quá.
Chiêu này cô ta biết rồi.