Tô Yên:
Cô thật sự không nhịn được nữa đưa tay lên đánh cho Lục Cận Phong một cái: “Làm gì có ai đặt tên tùy tiện như vậy chứ.”
Đặt tên con trai chứ có phải là nạp tiền điện thoại đâu, đến tên gọi cũng không được quan tâm.
Việc đặt tên cho con gái trước đó ngược lại lại rất tích cực.
Tô Yên vừa dùng sức, đã động đến miệng vết thương, đau đến mức cô hít vào một ngụm.
“Yên Yên, em không sao chú?” Lục Cận Phong vội vàng xoa dịu: “Đừng tức giận, ông đã đi đặt tên rồi, bé ba và bé tư chỉ là nhũ danh mà thôi, đế cho dễ kêu ấy mà.”
Tô Yên lườm Lục Cận Phong một cái, cũng không buồn nói chuyên với anh.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nghe nói Tô Yên đã tỉnh nên ở bên ngoài gõ cửa: “Chị, em vào nhé.”
Cửa bị đấy ra, Lảu Doanh và Bạch Phi Minh tiến vào.
Tỏ Yên không biết Lâu Doanh đã ở đây trước đó, cũng mấy tháng rồi không gặp Lảu Doanh và Bạch Phi Minh, đột nhiên nhìn thấy bọn họ cỏ vỏ cùng vui vé.
“Lâu Doanh, Phi Minh.”
Tô Yên không dám động mạnh, nói chuyện cũng chỉ dám nói nhỏ nhẹ mà thôi.
“Chị, có phái sinh con rat đau không?” Lâu Doanh nhìn thấy mặt Tô Yên trâng bệch, cô ấy cám thấy việc sinh con vỏ cùng đáng sợ: “Phải rạch một đường dài như vậy ớ trên bụng rồi lấy ra hơn mười cán, chắc chắn sẽ rất đau, đúng rồi, sau này vết thương ớ bụng có đế lại sẹo không, nếu đế lại sẹo sẽ rat xấu, em nghe nói sau này bụng còn chảy xệ xuống, chị đứa bé cũng đã sinh rồi, tại sao bụng lại còn to như vậy…”
Vôn sinh con là một chuyện rất hạnh phúc, bị Lâu Doanh nói như vậy, Tô Yên cũng cảm thấy việc sinh con có hơi đáng sợ.
Khuôn mặt Lục Cận Phong đen như đáy nồi: “Em vợ, cô đến là để thăm chị cô hay là đến đế gảy thêm phiền phức thế.”
“Em đến thăm chị em.” Lâu Doanh cười nói: “Chỉ là em tò mò hỏi một chút thôi mà.”
Lục Cận Phong tiếp tục lạnh mặt: “Tò mò thì cô tự mình sinh một đứa, rồi tự mình trải nghiệm đi.”
“Anh rế, tại sao anh lại nhỏ mọn như vậy, đến chị em còn không nói gl đây này.”
Tô Yên lấy tay che lại miệng vết thương, nhẹ nhàng nói: “Chị
ngược lại muốn nói miệng vết thương rất đau.J’
Bụng Tô Yên quả thực rất đau, giống như là bị đầy hơi, bụng thì xệ xuống, đúng là trong thời gian ngần không thề hồi phục được, cô cũng lo láng không thế hồi phục được, sau này sẽ thành bụng to.
Bạch Phi Minh từ xa liếc nhìn đứa trẻ: “Nhìn cũng rat đáng yêu, Tô Yên, đây là lì xì của tôi cho bọn nhỏ, một chút tấm lòng mong cô nhận lấy.”
Bạch Phi Minh lấy ra hai bao lì xì đưa cho Tô Yên.
“Phi Minh cô cũng quá khách khí rồi, vậy tôi thay bọn nhỏ cảm ơn cô nhé.” Tô Yên nhận lấy bao lì xì, mà động tác còn rất nhanh, sau đó hai vợ chồng đồng loạt nhìn về phía Lâu Doanh, như thể muốn nói, tiền fi xì của cô đâu?
Lâu Doanh ảm thầm trừng mẳt với Bạch Phi Minh, thầm nói: “Cậu chuấn bị tiền lì xì tại sao lại không nói với tớ một tiếng, tớ không cỏ chuấn bị đây này.”
Tốt xấu gì cũng điện báo cái chứ.
Bạch Phi Minh nói: ‘Tớ nghĩ cậu đã chuẩn bị rồi.”
Lục Cận Phong hàm xúc nói: “Em vợ này, tâm ý của cô đáu?”
“Không có bao fi xì, cũng không có tiên mặt, hôm nào…”
Tô Yên nói: “Có thế chuyến khoản.’
Lâu Doanh:”…”