“Đúng là gia tộc ma cà rồng mà.” Lâu Doanh lấy điện thoại ra, hỏi Bạch Phi Minh: “Cậu cho bao nhiêu tiền vào bao lì xì?”
“Cho…”
Không đợi Bạch Phi Minh nói xong, Tô Yên đã ngát lời: “Lâu Doanh à, Phi Minh cho bao nhiêu đó là tâm ý của Phi Minh, em là dì nhỏ của bọn nhỏ, sao có thế keo kiệt được, đúng không?”
Lâu Doanh thịt đau như cắt: “Dường như em có thể nhìn thấy được những ngày lề tết của mình sẽ ra sao rồi. làm lụng một năm vất vả đều bị bốn đứa con trai của chị ép khô, khi đó lại trờ về thời kỳ trước giải phóng rồi.”
Lâu Doanh trực tiếp chuyến cho Tô Yên hai mươi vạn, một chút tiền đó đối với Lâu Doanh chi lã hạt bụi mà thôi.
Tô Yên cười nhận, nói: “Vậy em nhanh chóng kết hôn rồi sinh em bé đi, đến lúc đó toàn bộ tiền đã xuất ra sẽ lập tức trở về.”
“Em phải mang thai bốn đứa mới có thê’ bằng chị được, ngầm lại một chút vẫn là thôi đi, nuôi dưỡng con cái quá tôn kém, anh rê’ cũng bị hai đứa lớn làm phá sản rồi, tiền của em vẫn là giữ lại đế dưỡng lão cho chính mình đi.” Lâu Doanh rùng mình, bốn đứa trẻ, bụng của cô ấy sẽ bị vỡ ra mất.
Tỏ Yèn nhìn về phía Lục Cận Phong: “Anh tuyên bố phá sán rồi há?”
“Lúc con trai được ôm vào, anh đã cho người tuyên bô’ phá sản rồi.”
“Bây giờ anh còn thiếu nợ bao nhiẽu tiền? Tiền của con trai chúng ta có thể thu hồi lại được không?”
Lâu Doanh mở to hai mẳt nhìn cặp vợ chồng này, thật là biết cách làm ăn mà.
Lục Cận Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Còn lâu mới đủ, em trước tiẻn cứ an tâm tĩnh dưỡng đi, còn chuyện tiền nong cứ đế anh lo.”
Tô Yên nhìn hai đứa trẻ đang ngủ trong giường em bé, phá sản thì sao chứ, người mới là quan trọng nhất.
Dưới sự nhắc nhở của Lục Cận Phong, Lâu Doanh nhớ ra một việc: “Chị, chuyện anh rê’ múa thoát y, định bao giờ múa thế?”
Hai đứa con trai, Tô Yên đánh cuộc thua rồi.
Trước đó Lâu Doanh bị sụp hố, có chơi có chịu đã tỏ tình với Vạn Nhất, bây giờ Tô Yên cũng phải tuân thủ lời hứa.
“Múa, châc chân sẽ múa.” Tô Yên túm tím nhìn về phía Lục Cận Phong, so với Lâu Doanh cỏ càng hi vòng được xem Lục Cận Phong mua thoát y hơn: “Hay là mặc bikini hai mánh đi, châc chần sẽ rất gợi cám.”
Lục Cận Phong: “…”
Cô vợ này, cũng quá biết đào hố cho chồng đi.
Láu Doanh vỗ tay nói: “Anh hùng chung chí hướng, anh định khi nào múa?”
Lâu Doanh nóng lòng không thế chờ đợi được nữa.
Tô Yên đang muốn nói cái gì thì Lục Cận Phong vội vàng nói: “Bà xâ à, chúng ta vừa phá sản, nếu anh lại múa thoát y, chắc chắn mọi người sẽ nói anh bị điên rồi, việc này hay cứ chờ một chút, đừng gấp, trận này thua ông xã nhất định sẽ gỡ lại giúp em mà.”
Láu Doanh đột nhiên mất hửng: “Anh rế, anh như vậy là chơi xấu rồi, lúc trước em có chơi có chịu, em đã phái tỏ tình với tên Vạn Nhất kia, khiến cho anh ta cho râng bà đây nhìn trúng anh
ta…”
Lời còn chưa nói hết, có âm thanh truyền từ cửa ra vào vào, mấy người quay lại nhìn, đứng ờ cửa ra vào đúng là Vạn Nhất -người vừa từ Mỹ trở về.
Lời nói vừa rồi của Lâu Doanh, toàn bộ rơi vào tai Vạn Nhất không sót một chữ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yẻn tĩnh.
Lâu Doanh và Vạn Nhất bốn mắt nhìn nhau, mặt Vạn Nhất trầm xuống, khuôn mặt vô cùng khó coi, như thế sáp có một cuộc đại chiến thế kỷ chuẩn bị bát đầu vậy.
Lâu Doanh cảm thây chột dạ, ánh mât né tránh.
Tô Yên và Lục Cận Phong liếc nhìn nhau, Tò Yên vội vàng chuyển hướng chủ đề: “ông xã à, có phải con trai cần uống sữa rồi không, anh nhanh đi pha sữa đi.”
‘Đi ngay đây.”