Lần đầu tiên Lảu Doanh cỏ cảm giảc có tặt giặt minh.
Tô Yên và Lục Cận Phong cũng không nghĩ tới Vạn Nhất sẽ trô về lúc này, lại còn trùng họp nghe được lời nói kia cúa Lâu Doanh nữa.
Vạn Nhất đứng ở cửa ra vào khoảng chừng ba phút, lúc này mới đi tới, mẳt cũng không thèm liếc nhìn Lâu Doanh, trực tiếp đi về phía Tô Yên vả Lục Cận Phong.
“Chị dảu, đại ca, chúc mừng hai người, lại có thèm hai đửa nhóc, đày lả bao li xì em tặng bọn nhỏ.”
Vạn Nhất lấy ra hai bao lì xì, Tô Yẽn thực sự xấu hố có chút không muốn nhận.
“Khách khí quá.”
Bình thường Vạn Nhất đều cười đùa tí tửng, đột nhiên trở lên nghiêm túc, Tô Yên có chút không quen.
Vạn Nhất nhìn hài đứa trẻ, hỏi: “Đã đặt tên chưa vậy?”
“Đã đặt nhũ danh rồi.” Tô Yên nói: “Nhóc này gọi là bé ba, còn nhóc này gọi là bé tư.”
“Tên này được, rất dê nhớ.” Vạn Nhất nhìn về phía Lục Cận Phong nói: “Đại ca, em còn cỏ chút việc, em vê nhà họ Vạn một chuyến.”
Lục Cận Phong gật đầu: “ừ”
Vạn Nhất cứ như vậy rời đi, từ đầu tới cuối cãn bán không
thèm liếc nhìn Lảu Doanh, hoàn toàn xem cô ấy thảnh không khí.
Bạch Phi Minh đưa tay đụng Lâu Doanh một cái: “Lần này hình như đùa hơi quá rồi, tức giận kìa.”
Lâu Doanh mạnh miệng nói: “Anh ta tức giận có liên quan gì đến tớ chứ, chị, em và Phi Minh đi trước đây, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Lầu Doanh và Bạch Phi Minh đi rồi, Tỏ Yẽn hỏi: “Lục Cận Phong, Vạn Nhất cậu ấy chắc không có việc gì đâu nhỉ?”
Lúc trước Lâu Doanh tó tình, Vạn Nhất tựa như một con chim công xòe đuôi vậy, vô cùng đâc ý, sau khi biết lè đánh cuộc, thoáng cái trớ nên yên tĩnh hán.
“Khúc mác giữa hai người bọn họ cũng không phải một sớm một chiêu, đừng lăn lộn theo bọn họ.” Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.” Tô Yên bị tổn thương nguyên khí rất nặng, cũng muốn nghi ngơi thật tốt.
Bầu trời bât đầu sầm xuống.
Tập đoàn Lục thị tuyên bố phá sản, trong giới kinh doanh lại trải qua một cuộc thanh trừ lớn.
Sau khi Lý Mộc Sinh thăm Tô Yên, cũng lập tức trở v’ê, tập đoàn Lý thị cũng bị tốn thất ít nhiều, ông ta cũng phải trở về ốn định tình hình.
Chuyện nhà họ Lục phá sản, khiến cho người ta cảm thán không thôi, đầu rồng trong giới kinh doanh cũng đã bị lật ngã.
Đương nhiên, trong chuyện này cũng cỏ người ảm thăm vui sướng.
Nhà họ Lục rớt đài, Tô Yên cũng không còn là mợ Lục cao cao tại thượng nữa, lúc này đã biến thành một ké nghèo hèn rồi.
Tô Yên cũng không thế giẫm lên đầu cô ta được nữa rồi, lúc này cô ta đã được Chu Hoàng Long nhận về, là tiểu thư đường đường chính chính nhà họ Chu rồi.
Tô Vân ôm con gái, vui vẻ nổi: “Phong thủy luân chuyển, cuối cùng cũng đến lượt Tô Yên gặp xui xẻo rồi, con gái ngoan, con đúng là ngôi sao may mân của mẹ mà.”
Chu Kiệt đấy xe lăn đi ngang qua phòng Tỏ Vân, nghe thấy lời nói này thì ngừng lại.
Tô Vân nhìn thoáng qua Chu Kiệt ở cửa ra vào, ôm con gái đi ra: “Anh cả, anh vừa từ bên ngoài về sao? Nghe Nói Tô Yên vừa sinh hai đứa con trai, con của cô ta đúng thật là quỷ đòi nở, vừa ra đời thì nhà họ Lục đã bị phá sản, dâu có như con gái của em là ngôi sao may mắn.”
Chu Kiệt không quen nhìn vẻ mát kiêu ngạo cùa Tô Vản, lạnh giọng nhâc nhờ: “Nếu như không có Tỏ Yên giúp đỡ, thi bảy giở cô còn ờ trong tù đấy.”
Chuyện cô ta ngồi trong tù là một lịch sử đen tối, sâc mặt Tỏ Ván đen đi mấy phần: “Nếu như không phái vì Tô Yên, em cũng sẽ không ngồi tù, bây giờ cô ta bị sa sút, trớ thành hai bàn tay trâng, em rất vui sướng, anh cả, anh cũng nên vui vẻ mới đúng
chứ, Lục Cặn Phong ngã xuống, anh mởi có cơ hội.”