Chu Kiệt nhướng mày: “Cô có ý gì?”
Tâm tư của anh cả, toàn bộ nhà họ Chu từ trên xuống dưới, có người nào không biết chứ? Trước kia anh vì Tô Yên mà bị dao đâm một nhát vào lưng, anh có tình có nghĩa như vậy, đó là may mắn của Tô Yên.”
Tỏ Vản lại xúi giục nói: “Anh cả, em cỏ thế đi ra đều là do anh giúp đỡ, em rất biết ơn, cũng muốn bảo đáp anh, chi cần anh không chê Tỏ Yên đã sinh bốn đứa con trai thi em có cách giúp anh cưới được Tỏ Yẻn.”
Tô Vân thật đúng là hi vong Chu Kiệt có thế cưới Tô Yên về, chí cần Tô Yên tiến vào nhà họ Chu, cô ta sẽ có nhiều cơ hội tìm Tô Yên tính số.
Trước dó bởi vì có Lục Cận Phong nên cô ta chỉ có thể nuốt hận vào trong, nhưng bây giờ đâ không giống trước nữa rồi, chồ dựa của Tô Yên đã bị gục ngẵ.
Ánh mắt Chu Kiệt lạnh lùng nhìn Tỏ Vãn nói: “Cỏ nẻn ở trong này vải nãm nữa đế tính tảo lại đi.”
Vứt lại những lời này, Chu Kiệt trượt xe lăn về phía căn phòng cúa mình.
Tô Vân hướng về phía bóng lưng của Chu Kiệt nói to: “Em không tin anh không muốn cưới Tô Yên, người đẹp như Tô Yên muốn có được cũng không phải dê đâu.”
Bang một tiếng.
cửa phòng đóng lại, chặn giọng nói của Tô Vân ở bên ngoài.
Chu Kiệt ngồi trên xe lăn, im lặng một lúc, lúc này mới chậm rãi trượt xe lăn về phía ban công.
Trong đầu chu Kiệt tràn ngập hình ảnh của Tỏ Yên, Tõ Yên binh tĩnh khi bị anh ta bât cóc, mỗi cử chí giơ tay nhấc chăn vả cá điệu nháy hai người làm kinh động khắp toàn hội trường trong bữa tiệc mừng thọ.
Tô Yên giống như một kho bảo tàng vậy, luôn mang đến cho mọi người những đfêu bất ngờ ngoài sức tường tượng.
Chu Kiệt lấy ra một bức hình ở trong ngực, nói đúng ra đây là một bức ảnh được cẳt ra từ một tờ báo.
Trong ảnh lả hĩnh ảnh Tô Yên đang nhảy ở trong bữa tiệc mừng thọ.
Vốn lè ánh chụp chung VỚI Lục Cận Phong, nhưng Chu Kiệt chỉ cát phần có hình ánh của Tô Yên mà thôi.
Chu Kiệt nhìn bức ảnh đến ngẩn người, tay vô thức nám chặt chân trái đâ bị gãy của mình.
Giọng nói của Tô Vân từ sân thượng truyền đến: “Anh biết chân của anh là bị ai chặt đứt không? Là Lục Cặn Phong, là anh ta tim người đòi lại cõng bâng cho Tỏ Yèn, lũc đó mởi tìm anh trả thù đấy.”
Nghe thấy vậy, trong mât Chu Kiệt tràn ngập kinh ngạc: “Cô lặp lại những gì vừa nói.”
“Khi đó chúng em cũng không biết tên bạn trai nghèo nàn của Tô Yên là cậu cả nhà họ Lục, Tô Yên thật đúng là không biết điêu, cô ta biết rõ mẹ của em và cha anh có tư tình, ba của anh vì giữ kín chuyện này nên đã cho người đi dạy dỗ Tô Yên, không bao lâu sau anh đã bị trả thù, mà người làm chuyện này chính là Lục Cận Phong.”
Tỏ Vản nói: “Anh cả, Lục Cận Phong đảnh gãy chán của anh, lại cưóp người phụ nữ mà anh thích, chẳng lẽ anh cử mặc kệ như vậy sao?”
Mối thù gãy chân, không đội trời chung.
Chu Kiệt bỗng nhiên nám chặt chân bị gãy, trong mặt hiện lên ngọn lửa hận cháy hừng hực, nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: “Lục – Cận – Phong.”
Chu Kiệt đột nhiên nhớ ra mỗi lần Tô Yên nhln đến chân bị gẫy của anh ta, trong mât đều toát ra vẻ áy náy, hóa ra, Tó Yén đã sởm biết người đánh gẫy chân của anh ta chinh là Lục Cận Phong.
Cuộc nói chuyện kết thúc ớ đây.
Khóe miệng Tô Vân nhếch lên nụ cười thành công, tiếp theo cô ta chỉ chờ xem kịch vui mà thôi.
Gió bắt đẫu nổi rồi.
Mưa cũng sâp tởi.
Khách sạn lớn Châu Tế.
Lâu Doanh tám rửa xong mặc áo tâm đang cát móng chân, nhìn thấy ngoài cửa đang mưa, cảm thán nói: “Thời tiết đúng là thay đối thất thường, vừa rồi còn trăng sáng sao thưa, bây giờ đã mưa rồi.”
Bạch Phi Minh pha trà nói: “Lân này cậu định ở lại Đế Đô bao lâu?”
“Chị cúa tở vừa mõi sinh con, nhà họ Lục lại gặp biến cố, dù sao cũng không có việc gi, tớ sẽ ở Đế Đỏ thêm vài ngày nữa ”
Lâu Doanh vẫn rất nghĩa khí.