Bạch Phi Minh uống một ngụm trà nói: “Cái tên Vạn Nhất kia, cậu không định giải thích cho anh ta sao?”
“Có cái gì cân giải thích chứ, cũng đà qua mấy tháng rồi, chỉ là một cảu nói đùa thỏi mả, nếu hõm nay không nhắc tới, tở cũng đã quên rồi, châc anh ta cũng không đế trong lòng đâu.” Lảu Doanh tùy tiện nói: “Hơn nữa, anh ta bao nhiêu tuổi rồi, chi đũa một chút mà đã khỏng chịu được rồi há?”
Vừa dứt lời thì chuông cứa vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, đã muộn thế này rồi, ai lại đến vào giờ này?
Lảu Doanh nháy mắt: “Phi Minh, cậu đi mờ cửa đi.”
Bạch Phi Minh đặt cốc trà xuống rồi ra mớ cứa, nhìn thấy người đến, sứng sốt một chút.
Lâu Doanh ớ trong phòng chờ mãi không thấy động tĩnh gì, hỏi: “Phi Minh, ai vậy?”
Bạch Phi Minh bị chặn lại, Lâu Doanh cúi thấp đầu cũng không nhìn thấy rốt cuộc lả ai đang đứng bên ngoài.
“Cậu tự xem đi.”
Bạch Phi Minh dcrt người đi chổ khác, Lâu Doanh liếc mât đã nhìn thấy Vạn Nhất đang đứng ớ cứa, tay run lên, bấm móng tay đã bấm vào không đúng vị trí, trên đầu ngón chán tròn lập tức xuất hiện những hạt máu.
“Chết tiệt, Vạn Nhất chết tiệt, anh ớ cố tình tới đãy lá muốn khâc chết tôi đúng không. Vửa nhìn thấy anh đã thấy họa cháy máu rồi.“
Lâu Doanh rút khăn giấy, quấn ngôn chân để cãm mâu tạm thời, ròi hỏi Bạch Phi Minh: “Có băng keo không?”
“Không.” Bạch Phi Minh nhún vai.
“Mình nhớ hình như trong ngăn kéo có đấy, mình tìm thứ xem.” Lâu Doanh một chân nháy lên nhảy xuống đi tìm băng keo, hoàn toàn bỏ mặc Vạn Nhất đứng ờ cửa.
Bạch Phi Minh: “Lâu Doanh, cậu có châc là mình không đang trốn tránh ai đó không?”
Trong phông khách sạn có băng keo cả nhãn hay không Bạch Phi Minh biết rất rõ.
Vạn Nhất đuổi theo cô ấy đến khách sạn, Lâu Doanh dù muốn cũng không thể trôn được.
Thường thì đều là Vạn Nhất trốn Lâu Doanh, nhưng đây là lần
đâu tiên Vạn Nhất chủ tìm đến tận nơi.
Anh ta không nói lời nào, chí đứng ớ cứa xem Láu Doanh định giá vờ đến lúc nào.
Lãu Doanh bị nhin thấu tâm tư, trũng mât nhin Bạch Phi Minh, chị em tốt hoãn toàn không nghĩa khi chút não.
Cô ấy muốn tuyệt giao.
Bạch Phi Minh nhún vai, nửa đêm rồi, cô ta còn muốn nghi ngơi, Vạn Nhất đến vói ý không tốt, Lâu Doanh không giải quyết được, đêm nay cô ta cũng không ngủ được.
Cái gọi là chí cần mình sống là được, bạn bè sống chết không quan trọng, cô ta đã học được từ chỗ Lâu Doanh rồi.
Châng lẽ Lãu Doanh lã người hèn nhát sao?
Đương nhiên là không rồi.
Bạch Phi Minh khẽ kích động, Lâu Doanh một chân nháy tới trước mặt Vạn Nhất: “Cậu định làm gì vậy, nói đi.”
Lâu Doanh nháy bâng một chân, trông hơi buồn cười, giống như một con ếch đang nháy tưng tưng vậy.
Cõ ấy đang mặc một chiếc ão choảng tâm rộng rãi, khi nháy lẽn nhảy xuống chiếc ão choàng toám cũng lèn xuống theo, rõ ráng lã mặc rất túy tiện, nhung đằy phong tinh.
Vạn Nhất cuối cùng cũng nói: “Uống rượu, có dám không?”
Lâu Doanh trợn to hai mât. chế nhạo: “Kể kích tưởng ã? Không có tãc dụng đãu.”
Bà dây đã lâu không nuốt nối chiêu này rồi.
“Cậu chí đang sợ mà thôi.”
Vạn Nhất phúi lóp bụi vốn đã không tồn tại trẽn tay ão của chiếc áo khoác, Lâu Doanh biết rằng Vạn Nhất lại sắp giá vở rồi.
“Bã đây không rảnh, đã nửa đẻm rồi, tôi không có quan hệ gi với anh. Tại sao tôi lại phãi uống rượu vởi anh?”
Nói xong, Lâu Doanh chuẩn bị đóng cửa.