Vạn Nhất tao nhã, mạnh mẽ: “Ngọc tý truyền quốc, tôi có thứ cô muốn.”
“Ngọc tý truyền quốc?”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều ngạc nhiên.
Gân đây, bọn họ đã nhận được một đơn đặt hàng, tìm một ngọc tỷ truyền quốc của triều Tùy cho chủ thuê, bọn họ đá dưa ra giá mười triệu nhân dân tệ.
Trong mấy ngày nay, Lâu Doanh chí có một manh mối là rất có thế ngọc tý truyền quốc đã bị một nhà giàu nào đó ớ Đế Đô sưu tầm.
Không ngờ, Vạn Nhất lại chinh là nhà SƯU tập trong lời đồn đó.
“Đi, rượu này, Lảu Doanh sẽ uống với cậu.” Bạch Phi Minh dứt khoát nhẹ nhàng đấy Lâu Doanh ra.
Lâu Doanh:
Cô ấy cứ như vậy mà bị bán rồi à?
Cô ấy vẫn chưa đồng ý mà.
Bạch Phi Minh nói: “Mười triệu, cậu phải nghĩ đến bốn đữa cháu trai của cậu đấy, số tiền một nãmthặt khỏng it, nếu không kiếm ra tiền, chúng ta phái uống gió tây bâc đấy.”
Sau khi nói xong, Làu Doanh còn chưa kịp đòng ý, Bạch Phi Minh đã đóng cửa lại rồi.
Lâu Doanh dầy những vạch đen, tàn nhân, thực sự tàn nhân mà.
Cô ấy vẫn đang mặc áo choàng tâm mà.
Lãu Doanh quay lại vá trừng mât vởi Vạn Nhất: “Có phái lã anh đã mua chuộc Bạch Phi Minh rồi không?”
Tại sao cô ấy lại cảm thấy râng Bạch Phi Minh dưỏng như đang giúp đỡ Vạn Nhất vậy.
“Cô nên tìm lý do từ mình dấy.” Vạn Nhất nói: “Muốn thông qua ngọc tỷ truyền quốc, chuyện cô đánh cược với chị dâu, cô kể lại mọi chuyện chi tiết di.”
“Anh không biết sao? Chúng ta giới tính cúa đứa tré trong bụng của chị tôi ra đánh cược. Tôi cũng đã bị hai vợ chồng đó
lửa rồi. Nếu không thì làm sao tối có thế tó tình với anh được? Anh hoàn toàn không phái mẫu người mà bà đây thích.”
Vạn Nhất cảm thấy được răng đều đã đau nhửc: “Như nhau như nhau mã thôi, cô cùng hoãn toàn không nâm trong gout thấm mỹ cúa tôi.”
Lâu Doanh chế nhạo và phàn nàn: “Có nghĩa là thẩm mỹ của anh có vấn đê.”
Vạn Nhất cũng không chịu thua: Tôi cũng rất muốn biết tuổi thơ của cô đă gặp phải bất hạnh gì mà lại khiến cho gout thấm mỹ của cô bị bóp méo hoàn toàn đến như vậy.”
Lâu Doanh lại nối khùng lên, giơnâm đấm lên định đánh ăn anh, nghiến răng: “Vạn Nhất, anh thiếu đòn rồi đúng không?”
Vạn Nhất né tránh rất nhanh: “Cô còn muốn ngọc tý truyền quốc không?’’
Lảu Doanh rất kiêu ngạo nói không cần nữa, nhưng nghĩ đến lời đẽ nghị mưõi triệu của chủ thuê, nể mặt tiền, Lâu Doanh nghiến răng: “Đi, tối nay bã đây sẽ uống cho tới khi anh gục ngã.”
Lâu Doanh lần này không dám dế cho Vạn Nhất chọn địa điểm cô, cộng vởi việc cô đang mặc áo choàng tám, bẻn trong tròng ròng, cô nghĩ ra biện pháp tốc chiến, cõ trực tiếp gọi cho nhã hãng dưởi lău của khách sạn đặt một bân rượu.
Lâu Doanh bao một phòng vip, hai người ngồi đối diện nhau.
Vạn Nhất liếc nhỉn bình rượu trẽn bủn: “Chút rượu nãy mã lại muốn đối lấy một ngọc tỷ truyền quốc giã trị liên thành sao? Giao dịch như thế này có lẽ là lỗ quã rồi, cằn phái trả thêm chửt nữa.”
Lâu Doanh biết râng muốn nhổ một cọng lông từ tay của Vạn Nhất không dể dâng như vậy.
“Anh nói di, đàn ông con trai mà, cứ thoải mái nói.”
“Nếu tôi thua, đồ vật thuộc về cô. Nếu cỏ thua, cô phái làm ba việc thay cho cho tôi.”
“Đơn giãn vậy thôi ã?” Lâu Doanh câm thấy cỏ bầy: “Nói trước nhé, chuyện giết người phông hỏa phạm pháp tỏi không lãm đâu.”
“Được.”