Khi Lục Cận Phong rời bệnh viện, Lý Mộc Sinh cũng tình cờ đến bệnh viện, hai người gặp nhau ở cửa.
“Có chuyện gì khó khăn cứ nói với cha, đừng ngại nhé.”
“Cha nuôi, con thật sự có chuyện muốn tìm cha.” Lục Cận Phong cũng gọi Lý Mộc Sinh là cha nuôi như Tô Yên.
“Chuyện gì vậy?”
“Lên xe rồi nói.”
“Được.”
Cả hai lên xe của Lý Mộc Sinh, tài xế xuống xe, đợi ờ bên ngoài, trên xe chỉ còn lại hai người.
Lục Cận Phong nói: ‘Tuyên bố phá sản chỉ là một bước trong số đó mà thôi. Vê sau có thế gặp phải một số phiền phức. Cha nuôi, nếu con đi vào đó, mẹ con Yên Yên phái nhờ cha chăm
sóc rồi.”
“Đi vào?” Vẻ mặt Lý Mộc Sinh kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy sao? Sao đột nhiên lại như vậy?”
“Nhà họ Lục xảy ra vấn đề từ lâu rồi, nhưng Yên Yên lại đang mang thai. Nên con đã đè những tin tức này xuống. Bây giờ đã sinh đứa nhỏ ra rồi, những người bên trên chắc chân sẽ sớm tìm đến thối.” Dáng vẻ của Lục Cận Phong vẫn bình thản, nhẹ nhàng: “Cha nuôi đừng lo lẳng, đó chỉ là tạm thời mà thôi, sẽ nhanh chóng không sao đâu.”
‘Thật sự không sao chứ?” Lý Mộc Sinh không tin lắm, ông lo lẳng Lục Cận Phong đang nói dối bọn họ, rồi một mình ở phía sau gánh vác hết.
“Không sao đâu.” vẻ mặt Lục Cận Phong nhàn nhạt: “Chỉ là một đám hề nhảy múa lung tung mà thôi. Chầng bao lâu nữa Lục Cận Phong con sẽ trở lại.”
Lý Mộc Sinh đắn đo: “Con nói thật cho cha biết đi, rốt cuộc là ở đâu xuất hiện vấn đề?”
Lục Cận Phong trầm tư một hồi, nói: “Công nghệ cốt lõi mất đi, xuất hiện kẻ phản bội, cho dù là Lục Thị hay là Ám Dạ, đều bị ảnh hưởng.”
Lý Mộc Sinh cân nhác: “Xem ra đối phương đã chuẩn bị hết rồi.”
Lục Cận Phong vỏ vai Lý Mộc Sinh, vẻ mặt bình tĩnh: “Cha nuôi,
con Yên Yên giao cho cha. Con phải lập tức đi đến nước M. Chuyện này cha thay con giấu Yên Yên trước đã nhé.”
“Được rồi, con cứ yên tâm, ở đây cứ giao cho cha.”
Đây là lời hứa của Lý Mộc Sinh với Lục Cận Phong.
Sau khi nói chuyện xong, Lục Cận Phong xuống XG, gọi điện cho Vạn Nhất: “Tiến hành theo kế hoạch, lần này đừng làm mất dây chuyền đấy.”
“Đại ca cứ yên tâm đi!”
ở đâu dây bên kia, Vạn Nhất cảm thấy có lỗi vô cùng, nếu không do anh ta bất cấn đế bị lừa, thì cũng đã không khiến Ám Dạ thiệt hại hàng trăm tỷ, hơn nữa còn mất mấy tuyến đường vận chuyển.
Lục Cận Phong phải tốc chiến tốc tháng, nếu không món nợ khống lồ này sẽ đổ lên đầu Tô Yên.
Chiều hôm đó, Lục Cận Phong đến nước M.
Anh chỉ có một mình, không dần theo ai cả.
Trong bệnh viện.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đến, hai người họ trêu chọc đứa trẻ và nghĩ rầng thật là thú vị.
Lâu Doanh hỏi: “Chị à, sao không thấy anh rế vậy?”
“Anh ấy bận việc rồi.” Tô Yên nhìn Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, mẹ đi tìm y tá đưa bé ba, bé tư đi tắm đi.”
Tô Yên đang đế Lưu Tuyết Lam đi.
Lưu Tuyết Lam cũng không phản ứng lại, cười nói: “Được, mẹ đi ngay.”
Sau khi Lưu Tuyết Lam rời đi, Tô Yên nói với Lâu Doanh: ‘Trong mấy tháng qua em ờ nước M có thu được gì không?”
“Không có, em đã tìm rất nhiều người hòi thăm rồi, nhưng đều không có tin tức v‘ê Tô Duy.”
‘Tinh hình bên đó bây giờ thế nào?” Tô Yên rất quan tâm chuyện này, tuy rằng cô không tham gia vào tất cả các hành động của Ám Dạ nữa, nhưng đã lâu như vậy rồi mà Hạ Vũ Hạ Huy vẫn chưa quay lại, điều này có nghĩa là nguyên nhân bát nguồn từ nước M.
“Cũng khá là hỗn loạn.” Lâu Doanh nói: “Nếu dựa theo thực lực, thì ai có thực lực kẻ đó mới là đại ca. Trước đây, Ám Dạ khiến người ta phải kính phục ba phần, nhưng hiện tại Ám Dạ đã tốn thất nặng nề, kháp nơi đều đã nhận được tin tức, biết rằng Ám Dạ không còn như trước nữa, nên sớm muộn gì cũng sẽ bị xâm chiếm mà thôi.”
Tô Yên cau mày, vẻ mặt trịnh trọng: “Lâu Doanh, Phi Minh, chị muốn nhờ hai người một chuyện.”