Hạ Phi nói: “Mẹ, bọn họ đơn giản chỉ là ghen tị với mẹ mà thôi, nhưng không phải ai cũng có thể giống như mẹ, có thê’ sinh ra hai người con trai thông minh lại khôi ngô như tụi con.”
Tâm trạng của Tô Yên cực kỳ tốt: “Ai là quản lý của tụi con đấy?”
“Chú Khánh.”
“Thù lao thế nào? Hai người đừng có bị lừa đấy.”
Một người mẹ có thể thoải mái như Tô Yên, đoán chừng chỉ có một người nhưvậy.
Hạ Phi nói: “Mẹ à, mẹ đừng lo lâng, con em đã từng chịu thiệt bao giờ đâu chứ?”
Đúng lúc này, Lục Cận Phong cũng điện thoại tới, Tô Yên liền nói với hai đứa nhỏ: “Chơi vui vẻ nhé, giữ hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai, cha của hai đứa gọi điện thoại tới rồi.”
“Được rồi, tạm biệt mẹ.” Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, thay tụi con hỏi thăm ba nha.” “Được!”
Tô Yên cười rồi cúp điện thoại, nhận cuộc gọi của Lục Cận Phong.
“Khi nào thì anh quay trở lại?”
Lục Cận Phong đã đi được một tuần rồi.
“Sáp rồi.” Lục Cận Phong hàng ngày hỏi: “Yên Yên, cơ thể của em đã khôi phục thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Cận Phong đặt câu hỏi này, sự quan tâm hàng ngày đơn giản nhất nhưng có sức mạnh như cơn mưa phùn lắng lặng nhỏ giọt.
Khiến lòng người ta phải ấm áp lên.
“Em ốn cả.” Tô Yên nghĩ đến chuyện của hai đứa nhỏ nên nói: “Đúng rồi, nếu bây giờ anh rảnh thì có thế bật TV lên xem chương trình tạp kỹ trong nước. Hạ Phi và Tiếu Vũ đang tham gia một chương trình thực tế. Hai đứa nhỏ nói muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình. Lục Cận Phong, chúng ta đã sa đà đến mức còn ăn bám con nít rồi, anh có hổ thẹn không?”
“Hố thẹn!” Tiếng cười trầm thấp cúa Lục Cận Phong từ đầu dây bén kia truyền đến: “Xem như là không hề nuôi hai đứa con trai vô ích, đế chúng đi chơi đùa cũng tốt. nếu tụi nhỏ có thể nhận nhiều hoạt động hơn, chúng ta có thể nghỉ hưu sớm
rồi.”
Tô Yên cười tủm tỉm: “Anh có phái là cha ruột không đấy!” Nói đùa xong, hai người quay lại chủ đề chính.
Tô Yên hỏi: “Anh đã tìm thấy Lệ Quốc Minh chưa?”
“Thấy rồi, nhưng đã đế ông ta chạy rồi.” Lục Cận Phong nói: “Tô Kiệt và Lệ Quốc Minh đang ở cùng nhau, tạm thời người không sao.”
Anh vừa mới nói xong, liền có tiếng ồn ào truyền đến, Tô Yên nghe thây tiếng của của Hạ Huy: “Đại ca, cái tên Tony kia mang người tới đây rồi.”
“Yên Yên, anh cúp máy trước đây, em nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều vào, chờ anh quay về nhé.”
Tô Yên còn chưa kịp nói gì, Lục Cận Phong đã cúp máy rồi.
Trong lòng Tô Yên hồn loạn mấy phút, vừa nghĩ đến mấy lần đại nạn Lục Cận Phong đều đã vượt qua được, nên lần này cũng có thê’ vượt qua hiểm nguy mà thôi, trong lòng cô mới bình tĩnh lại được.
Khi một người gặp những chuyện tồi tệ, hãy nghĩ đến hết tất cả những kết quả tồi tệ nhất, sau đó sẽ không có gì phải sợ hãi nữa.
“Tiều Yên, Hạ Phi và Tiếu Vũ đang lên TV.” Lưu Tuyết Lam vội vàng từ bên ngoài đi vào. Bà đến trung tâm mua sâm đê’ mua quần áo cho Ba Bảo vật và Bốn Bảo vật. Bà ta thấy TV trong trung tâm thương mại đang chiếu chương trình thực tế đó thì vội vã quay về.
Thời gian dừng quáng cáo kết thúc, chương trình thực tế lạỉ tiếp tục.
Tô Yên nói: “Con đang xem nè!”
“Xem cái gì chứ?”
Lâu Doanh tỉnh dậy từ trên lầu đi xuống, duổi tay chân ra một cái, nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc trên TV, cô ấy kinh ngạc nói: “Tai sao hai đứa nó lai ở trên TV?”
“Hạ Phi nói rang thẳng bé tham gia chương trình thực tế đó để kiếm tiền nuôi gia đinh.” Tô Yên nói câu này mà không hề đỏ mặt.
Lâu Doanh giơ ngón tay cái lên: “Chị à, tự trọng đâu, hai đứa nhỏ chỉ có chút xíu như vậy thôi, thật là đáng thương, còn nhỏ như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình nặng nề.”
Tô Yên: “Tự trọng là ai vậy?”
Lâu Doanh: “…”