Sau khi xem chương trình thực tế vài phút, Lâu Doanh thốt ra: “Hạ Phi quá thật là đã được huấn luyện, thi đấu với những đứa bé này không phải là tương đương với việc vương giả đấu với tay mơ, rõ ràng là chết châc rồi sao?”
Nhìn thấy sự nổi tiếng của hai đứa bé, Lâu Doanh dường như đã phát hiện ra cách kiếm tiền: “Chị à, hay là em làm quản lý cho hai cháu, Hạ Phi và Tiểu Vũ được nhiều người yêu mến như vậy, lại nổi tiếng như thế, chị nên nhanh chóng tránh thủ kiếm chút tiền trong thời kỳ còn đang hot. Trước đây em đã từng nghe nói rằng ngành công nghiệp giải trí dễ kiếm tiền nhất.”
Tô Yên trợn tròn mắt: “Còn lòng tự trọng đẽ nói đâu?”
Lâu Doanh không cần thế diện nói tiếp: “Tạm thời khóa nó trong két sẩt đi, chị à, chuyện Hạ Phi và Tiếu Vũ gia nhập vào làng giải trí, chị xem có được hay không?”
“Em đừng có mà có mưu đồ gì, chị chỉ là muốn đê’ tụi nhỏ chơi chơi mà thôi.” Tô Yên đứng dậy: “Chị đi xem bé ba, bé tư đây.”
“Chị ơi, em có tin đồn rằng tình địch của chị đã đến Đế Đô rồi ” Lâu Doanh nhân cơ hội nói ra điều kiện: “Em sẽ giải quyết sạch chuyện này cho chị, chị đế cho em làm quản lý của Hạ Phi và Tiếu Vũ trong ba ngày đế thỏa mãn.”
Tô Yẻn hơi nheo mắt: ‘Tân Nhã Hân đã đến rồi à?”
Lâu Doanh búng tay một cái, nói: “Đang mố, rạng sáng mới thấy người tới.”
“Người đó đâu?” Trong lòng Tô Yên vô cùng bất an.
Sự đe dọa từ phía Tân Nhã Hân ghê gớm hơn nhiều so với Tân Nhã Đan lúc trước.
Vết thương trên mặt Tân Nhẽ Hân là do cô rạch trúng, món nợ này, kiểu gì cô ta cũng sẽ tới tìm cô tính sổ.
“Em chỉ biết người đã tới, còn hiện giờ đang ở đâu thì tạm thời không rõ.” Lâu Doanh nói: “Một khi tới thì đừng nghĩ tới việc rời đi.”
“Mau chóng lần ra chồ ở của Tân Nhã Hân.”
“Chị, chị không cần căng thắng như vậy, chỉ là một Tân Nhã Hân mà thôi, đối với em là chuyện nhỏ.” Lâu Doanh không hề coi Tân Nhă Hân là cái đinh gì, trước đảy Tân Nhã Đan cũng thua bời đàn em của cỏ ấy.
“Tân Nhã Hân giỏi nhất là chơi lén, em không đấu lại cô ta ớ điếm này đâu.’ Tô Yên nói tiếp: “Lục Cận Phong đang ở nước M, Tân Nhã Hân lại chạy về Đế Đô, châc chắn cô ta đang có âm mưu gì đó…”
Tô Yên nhớ tới gì đó, lập tức chạy ra xem ti vi.
Địa điếm tố chức Chân Nhân Tú là một vùng nông thôn cách thành phố khoảng sáu mươi km, thôn Trương Gia.
“Lâu Doanh, tới thôn Trương Gia một chuyến, nhanh.”
“Chị, ý của chị là Tân Nhã Hân sẽ có ý đồ xấu với Hạ Phi và Vũ Mặc ư?”
Tô Yên thấy trong lòng nóng như lửa đốt: “Phòng trường hợp xấu xảy ra, nhanh, đi chuấn bị xe, chị em mình cùng đi.”
Lâu Doanh vội nói: “Chị, chị còn chưa ở cữ xong, đi tới đó làm gì, đế em đi là được rồi.”
Lưu Tuyết Lam cũng khuyên can: “Đúng vậy, Tiểu Yên, cháu mới sinh con chưa lâu, vết thương chưa lành mà đã vội ra gió, ngộ nhỡ đê’ lại di chứng thì làm thế nào!”
Cô sinh mo, cho nèn vết thương không nhanh chóng hồi phục lại ngay được, mấy ngày nay phần lớn thời gian Tô Yên chỉ nầm trên giường nghỉ ngơi mà thôi.
Tô Yên nhìn lại tình trạng sức khỏe của mình, giờ mà cô đi cùng Lâu Doanh thì có lẽ còn gây cản trở hơn, thế nên cô bèn nói: “Lảu Doanh, nhất định em phái đưa Hạ Phi và Vũ Mặc trở về an toàn.”
“Được, chị yên tâm.” Lâu Doanh cũng mỉm cười đáp lại, cô biết chuyện này vô cùng quan trọng, bèn lập tức lái xe tới thôn Trương Gia.
Tô Yên cũng gọi điện thoại tới định thông báo cho Hạ Vũ Mặc, dặn thầng bé phải cẩn thận một chút, nhưng, nhưng có lẽ do tín hiệu đường truyền không được tốt lắm nên cả Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đều không bắt máy.
Tô Yẻn nhớ tới Lục Minh Khánh nói sẽ dẫn hai đứa trẻ tới Chân Nhân Tú, cô bèn vội vàng gọi cho anh ta.
u ,
Cuối cùng thì điện thoại cũng có tín hiệu kết nôi.