Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Lục Minh Khánh thấy cuộc gọi cúa Tô Yên, anh ta tướng cô muốn hỏi chuyện Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc tới Chân Nhân Tú: “Chị dâu, xin lồi vì không bàn bạc trước với chị đã đưa hai đứa trẻ con tới tham gia Chân Nhân Tú.”
“Lục Minh Khánh, Hạ Phi với Vũ Mặc có khá năng sẽ gặp nguy hiếm, kết thúc Chân Nhàn Tú rồi lập tức đưa chúng trở về đi.”
“Chị dâu, chương trình còn đang phát sóng trực tiếp, tạm thời không thê’ kết thúc ngay được, chị yên tâm, có em ở đây, hai đứa nó sẽ không sao đâu.” Lục Minh Khánh tưởng Tô Yên lo tiết mục của Chân Nhân Tú sẽ gây nguy hiếm đến hai đứa nhỏ, dù sao thì cũng đang đi dã ngoại, trẻ con dề bị thương, thế là anh ta mới bảo đảm thề thốt với Tô Yên: “Chị dáu, Hạ Phi và Vũ Mặc vô cùng dũng cảm, năng lực ứng phó với tình huống cũng tốt, em thấy hôm nay khả năng cao hai đứa nó sẽ giành giải nhất.”
Tô Yèn cũng cỏ thế nhìn thấy biếu hiện của hai đứa nhóc trên tivi.
Ban nãy chỉ là suy đoán của riêng cô, Tân Nhã Hân cũng không nhất thiết sẽ tìm đến Hạ Phi và Vũ Mặc.
Cả tổ chương trình bao nhiêu người nhưthế, Lảu Doanh cũng sẽ nhanh chóng tới đó, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ vậy Tô Yên bèn nói: “Cấn thận vẫn hơn, trông chừng thật chặt chẽ, đừng rời mẳt khỏi bọn nhó.”
“Biết rồi chị dâu, đâu cần sốt sáng lên vậy đâu, em sẽ đưa hai đứa nó bình an trở về.”
Sau khi cúp máy, Tô Yên vần cứ ngồi xem ti vi, không đi đâu cả.
Thôn Trương Gia.
Vốn dĩ nơi đây là một ngôi làng vô cùng thanh bình, yên tĩnh, vậy mà nhờ tố chương trình đưa biết bao nhiêu bạn nhỏ tới tham gia Chân Nhân Tú mà bỗng chốc trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tất cả người của tổ chương trình cộng lại tầm hơn ba mươi người.
Sau khi phát sóng trực tiếp được khoảng hai tiếng, bọn trẻ con cũng thấm mệt nên tạm thời giải lao giữa giờ, tới giờ cơm trưa, mọi người cũng thu dọn đồ đạc để đi ăn.
Đến chiều, chương trình lại tiếp tục phát trực tiếp.
Mọi người đều ăn cơm cùng nhau trong một nhà dân, chỉ mượn sân bãi, người trong thôn vô cùng hiếu khách, cho nên rất vui vẻ đồng ý.
Trong sân, mọi người đang nghỉ ngơi ăn đồ ăn vặt hoặc về phòng thay quần áo.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc vô cùng nổi bật nên được đổi xử rất tốt, càng chưa kế đến Lục Minh Khánh cũng xuất hiện ở đây, tổ chương trình chăm sóc bọn họ chu đáo đến nồi thiếu điều muốn bái họ làm tố tiên mình luôn chứ đừng đùa.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc chỉ đồng ý tham gia Chân Nhân Tú mùa một, hợp đồng cũng chỉ ký có một mùa, giờ lại gây được hiệu
ứng tốt như vậy, đương nhiên tổ chương trình rất muốn hai đứa nhóc tiếp tục tham gia.
Đạo diễn chương trình tìm tới Lục Minh Khánh đế thuyết phục anh ta đồng ý ký tiếp hợp đồng cho Hạ Phi và Vũ Mặc.
Cùng lúc đó, hai đứa nhóc vừa thay đồ, ăn cơm trưa xong bèn ra sân xem các bạn nhỏ chơi đùa, nhào lộn, nhảy dây.
Nhu cầu của đám trẻ con ở nông thôn rất đơn giản, chỉ bằng vài trò chơi bình dị đã có thế khiến mọi người vui vẻ cả ngày.
Lúc này bồng nhiên xuất hiện một chiếc xe taxi màu đỏ đi vào trong thôn.
Hạ Phi bất giác nhìn về hướng chiếc xe đó, có một người đàn ông đang lái xe, phía sau có một người phụ nữ đang ngồi, cô ta đội mũ, vành nón che mất khuôn mặt nên nhìn không rõ dáng vẻ thế nào.
“Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.” Đột nhiên Hạ Vũ Mặc cảm thấy bụng mình hơi lấn cân.
“Để anh dắt em đi.”
Nhà xí ở nông thôn xây đối diện với đường lớn, Hạ Phi đưa Hạ Vũ Mặc đi vệ sinh.
Hạ Phi vẫn luỏn chú ý tới chiếc xe taxi màu đỏ kia, người ngồi trong xe không hề xuống xe, cậu bé cảm thấy rất kì lạ.
Tính cảnh giác của Hạ Phi nhạy bén hơn rất nhiều so với người khác, cậu bé luôn cảm thấy chiếc xe đó có điều bât thường.
“Anh ơi, em tiếu xong rồi, thoải mái quá đi.” Hạ Vũ Mặc xoa xoa cái bụng nhỏ đi ra.
Hạ Phi nói: “Luôn phải đi sát theo anh, đừng để bị lạc.”
“Sao vậy anh?” Hạ Vũ Mặc không hiếu chuyện gì đang xảy ra.
“Không có gì.” Hạ Phi thu lại ánh mât đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đỏ đầng kia: “Vào phòng trước đi.”
Hai đứa nhóc đi vào phòng, người phụ nữ ngôi trong xe mới từ từ ngấng đầu lên, khuôn mặt cô ta từ từ lộ diện, vết sẹo kinh tởm trẽn mặt cô ta nhìn vô cùng đáng sợ.”
Tân Nhã Hân nhìn chầm chằm vào cổng thôn Trương Gia, rồi cô ta quay sang nói với người đàn ông lái xe: “Lát nữa cứ tùy cơ ứng biến.”
“Vâng, thưa cô chú.”

Nhấn Mở Bình Luận