Tài xế là người của Địa Sát.
Sau khi nghỉ ngơi, hai giờ chiều, tố chương trình lại tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Mọi người đều di chuyển ra sau núi, cảnh quay lần này là ờ sau núi.
Trong lúc Hạ Phi thi đấu, Hạ Vũ Mặc lại cảm thấy bụng mình không khỏe, cậu bé thấy anh trai vẫn còn đang thi đấu, còn Lục Minh Khánh lại đang bàn chuyện với đạo diẻn chương trình, thế là cậu không nói với ai một tiếng nào đã ôm bụng chạy đi nhà xí.
Tân Nhã Hản thấy Hạ Vũ Mặc đi có một mình, trong lòng cô ta lập tức mừng thầm.
“Đi, bắt thẳng ranh con ấy lại cho tôi.”
Tài xế xuống xe, mặc áo gió màu đen, vỏ cùng bặm trợn, bộ dạng anh ta chầng khác mấy thầng côn đồ thường thấy trên tivi.
Ngồi trong nhà xí, Hạ Vũ Mặc vẩn chưa biết nguy hiếm đang rình rập, cậu bé ôm bụng ngồi xốm xuống giải quyết nhu cầu.
Cả cái nhà xí này có mồi hai cái bệ, thuộc kiểu mờ, ờ giữa có xây một bức tường ngăn cách bằng xi măng.
Hạ Vũ Mặc vừa mới giải quyết xong nỗi buồn, đang lau lau rửa rửa thì chợt cậu bé nhìn thấy trên mặt đất có bỏng người tiến sát lại chỗ mình.
Từ cái bóng có thể thấy được đây là người lớn.
Hạ Vũ Mặc còn chưa kịp kéo quần lên thì tài xế kia đã xông vào, vẻ mặt hung tợn quát mang: “Thằng nhóc, mày phải đi với tao.”
Nói rồi anh ta định bắt lấy cậu bé.
Hạ Vũ Mặc theo bản năng vứt toẹt chổ giấy vệ sinh vừa lau mông mình vào mặt tên tài xế.
Tài xế cũng theo bản năng lấy chỗ giấy dính trên mặt mình xuống nhìn, trên đó vẫn còn dính chất gì đó đặc sệt màu vàng vàng, sau đó cả bàn tay anh ta đều tỏa ra cái mùi hương đó,
quả thật là…
“Đệt!” Tài xế suýt chút nữa thì nôn ọe tại chỗ.
“Cứu tôi với!” Hạ Vũ Mặc vừa kéo quần vừa la toáng lẻn kêu cứu, cậu bé toan chạy ra cửa.
“Thằng ranh con này, để tao xem xem hôm nay mày chạy đi đâu, biết điều thì ngoan ngoãn theo tao.”
Tài xế thẹn quá hóa giận, giơ tay ra định bầt lấy Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc lại nhanh như con lươn, bát mãi không được.
Trong nhà xí chật hẹp, hai người bọn họ giống như diều hâu đang đuối bât gà con, Hạ Vũ Mặc vội vàng trèo lên bờ tường xi măng.
Tài xế định trèo lên thì Hạ Vũ Mặc đẽ nhảy xuống bệ xí bên cạnh, tài xế kia vồ hụt, không chú ý tới bên dưới chân mình, một chân anh ta đạp hụt thế nào mà lại đạp trúng cái hỗ ban nãy Hạ Vũ Mặc tụt quần giái quyết nỗi buồn, nhấc chân lên thì ôi thôi, toàn là phân màu vàng chói.
Lần này tài xê’ kia thật sự không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Hạ Vũ Mặc đứng cười ha ha, làm mặt quỷ với anh ta: “Muốn bát tôi Ư, tới đi nè, đâu có bát được!”
Hạ Vũ Mặc nhân cơ hội nhảy xuống rồi co cẳng chạy biến ra ngoài.
Vừa mới chạy ra ngoài, còn chưa kịp kẻu cứu thì thầng bé đã đâm sầm phải một người.
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, lập tức bị dọa đến mức lùi về sau, bất giác thốt ra một câu: “Xâu quá!”