xấu quá?
Đối với một người phụ nữ mà nỏi, hai chữ này chắng khác nào mũi dao găm trúng tim!
Tân Nhã Hân thẹn quá hóa giận, cô ta xách cố áo phía sau gáy của Hạ Vũ Mặc lên: “Mặt tao bị thế này đều là do Tô Yên gây ra, món nợ của mẹ mày, hôm nay tao sẽ tính lên đầu con trai cô ta.’
Hạ Vũ Mặc giãy dụa: “Đồ xấu xí, hóa ra là cô thua trước mẹ tôi, đánh không lại mẹ tỏi nèn mới bắt nạt một đứa nhóc như tôi, thật là mất mặt, đáng xâu hố!’
Giọng điệu khinh thường cúa Hạ Vũ Mặc càng khiến Tân Nhã Hân sôi máu.
Trẻ con bây giờ ghê gớm thật đấy nhỉ?
Hạ Vũ Mặc cố hét lên đế kêu cứu: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!”
Tân Nhã Hân vội vàng dùng tay bịt miệng Hạ Vũ Mặc lại: “Mày yên tâm, tạm thời tao sẽ không làm hại gì đến mày, mày chỉ là con mồi trong tay tao mà thôi, để rồi xem Tô Yên giải quyết chuyện này như thế nào, còn nếu mày không nghe lời thì giờ tao lập tức cho mày về chầu trời.”
Vừa nghe cỏ ta nói muốn dùng mình đế ép mẹ, tạm thời không có gì nguy hiếm thì Hạ Vũ Mặc không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa.
Cần phải hết sức cấn trọng đê’ giữ lại cái mạng nhỏ này, thế là
Hạ Vũ Mặc không giãy dụa nữa.
Người trong thôn đã ra sau núi hết cả, giờ có gào lên kêu cứu cũng chẳng tác dụng gì.
Hạ VQ Mặc rất hiểu chuyện.
Hồi trước cậu bé đã từng có kinh nghiệm bị bát cóc, Hạ Vũ Mặc già dặn hơn bạn cùng trang lứa nhiều, sự bình tĩnh ờ cậu bé chưa chắc người trưởng thành đã có được.
Tân Nhẽ Hân thấy tài xế từ trong đi ra, chân anh ta tỏa ra mùi hương vô cùng khó ngửi, cô ta lập tức bịt mũi lại nhăn nhó: “Mùi gì vậy?*
“Đây là phân của thằng ranh con kia, cũng không biết nó ăn cái gì mà thối như vậy.” Tài xê’ còn cố ý giơ chân lên cho Tân Nhã Hân xem.
Tân Nhã Hân vừa trông thấy giày của tài xế thì suýt chút nữa nôn ọe: ’Vứt ngay đỏi giày của anh đi, gớm quá!”
“Váng, thưa cô chủ.”
Không chỉ giày mà ống quần của anh ta cũng dính phải thứ đó, anh ta thật sự là không thế chịu nối nữa.
“Cởi luôn cái quần mặc bén ngoài ra.*
Tân Nhã Hân ghét bỏ lùi lại sau mấy bước.
Tài xế chi đành cởi bò quần ngoài ra, chỉ chừa lại cái quần thu
đông màu đỏ chóe bẻn trong.
Đã là mùa xuân rồi mà anh ta còn mặc quần thu đông.
Hạ Vũ Mặc đấy cánh tay Tân Nhã Hản ra rồi quay sang buông một câu: “Chú gì ơi, xem ra cơ thế chú không được khỏe cho lầm! Sắp già tởi nơi rồi, chú ý sức khỏe của mình nhé!”
Sau đó lại bât đấy tay Tân Nhã Hân bụm miệng mình lại.
Tân Nhã Hân: “…”
Tay của cô ta là hàng trưng bày hay gì?
Tài xế sầm mặt lại:
Anh ta mới có ba mươi tuối, là một người đàn ông đang độ xuân sâc chứ già cái gì?
Sắc mặt Tân Nhã Hân cũng không lấy làm vui vẻ gì, cô ta ném Hạ Vũ Mặc cho tài xế: “Đưa lên xe.”
Tài xế xách Hạ Vũ Mặc lên y như xách một con gà con, vô cùng dề dàng, chân của Hạ Vũ Mặc rất nhanh không còn chạm xuống đất được nữa.
Anh ta cứ thế mặc quần thu đông màu đỏ, tay xách gáy áo Hạ Vũ Mặc đưa thằng bé lẻn xe, Tần Nhã Hân cũng theo sau.
Xe vừa mới khới động thì đãng sau hông xe như cỏ vật gì đó đè lún xuống.
Tân Nhã Hân ngoái đầu lại nhìn, hai mát cô ta lập tức mở trừng trừng kinh ngạc.