Hạ Phi thấy em mình bị vây lại, muốn tới giúp nhưng cũng bị bốn tên khác vây lại, không thoát được.
Tân Nhã Hân đứng bèn bờ ruộng: “Bé mỡ, để tao xem mày chạy đi đâu.*
“Tôi không phải bé mỡ.” Hạ Vũ Mặc không thích người khác nói mình là bé mỡ, đột nhiên, Hạ Vũ Mặc hét lên với Tân Nhã Hân: “Dì út!”
“Lúc này rồi mày gọi tao là dì út cũng chẳng thay đổi được gì đâu.’ Tân Nhã Hân cứ tưởng Hạ Vũ Mặc đang gọi mình, bèn hừ lạnh một tiếng: “Dì út!”
“Ai bảo gọi bà đáy không có tác dụng?“
Giọng nói lanh lảnh của Lâu Doanh vọng lên từ sau lưng Tần Nhã Hân.
Nếu không phải do giữa đường xe của cô bị chết máy thì cô đã tới đây từ lâu rồi.
Thây Lâu Doanh tới, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mởi thở phào một hơi.
Làu Doanh đúng là cứu tinh của hai cậu bé.
Tan Nhã Hân quay người lại, thấy Lảu Doanh híp mắt nhìn mình cười cười, nhất thời cô ta lộ ra vẻ mặt hốt hoảng: “Mau, mau ném thằng béo xuống ruộng nước.”
Cách Hạ Vũ Mặc một đoạn không xa là một hồ nước.
Chiêu này của Tân Nhã Hân chỉ nhằm đánh lạc hướng sự chú ý mà thôi.
Tân Nhã Hân không thế đánh nhau, cô ta không giống Tân Nhã Đan, trải qua huấn luyện, nói tráng ra thì cô ta là một bánh bèo chính hiệu có lòng dạ ác độc.
Tân Nhã Hân biết trình độ của Lảu Doanh kinh khủng tới mức nào, cộng tất cá những người cỏ ta đưa tới hỏm nay cũng chưa chăc là đối thủ của Lâu Doanh.
Trông thấy có người muốn hãm hại Hạ Vũ Mặc, Lâu Doanh lập tức đạp một phát khiên Tân Nhã Hân rơi tõm xuống ruộng.
Tân Nhã Hân ngập người trong bùn đất, Lâu Doanh cứ thế dầm lên lưng cô ta rồi bước về phía Hạ Vũ Mặc.
Đây là ruộng nước, thế nên Tân Nhã Hân bị ướt hết người, hai mát, mũi và miệng đều nhem nhuốc đất bùn, cô ta lồm cồm bò dậy, chẩng nhìn thấy gì hết.
Tân Nhã Hân gạt đổng bùn dính trên mặt mình xuống, lập tức chạy.
Lâu Doanh lần lượt hạ đo ván từng tên đàn em của Tân Nhã Hân, đồng thời quăng bọn họ xuống hồ nước, nhìn chẳng khác nào đám vịt đang đập cánh loạn xạ dưới đó.
Bốn tên vây quanh Hạ Phi thấy thế cũng định bụng tháo chạy.
Lâu Doanh lạnh lùng nhếch mép: “Muốn chạy ư? Xuống nước hết cho bà đây!”
Cô gái này là sao vậy?
Sao lại có người con gái dũng mãnh như vậy cơ chứ!
Hai tay Lâu Doanh xách hai tên, dùng lực một chút đã có thể đấy hai tên đó ngã xuống hồ nước.
HỒ nước không sâu cũng không cạn, rộng khoảng một mét năm một mét sáu gì đỏ, vừa đú ngập đến cố đám côn đồ này.
Động tĩnh trước thôn chầng mấy chốc là kinh động tới người dân đang ở sau núi.
Lục Minh Khánh không nhìn thây hai đứa cháu của mình đâu nữa bèn lập tức cùng ban tổ chức chương trình ớ về thôn tìm.
Khoảng mấy chục người hùng hố đi tới.
Lúc này, Tân Nhã Hân mới loạng choạng bò vào trong một chiếc xe, tài xế mặc quân thu đông đỏ ban nãy thấy thế cũng vội vàng lên xe.
“Mau, lái xe đi.” Tân Nhã Hân vội hét lên.
Lâu Doanh thấy Tân Nhã Hân định bỏ chạy, cô bèn hét lên với người trong thôn: “Bọn họ là quản bát cóc, mau bát họ lại.’
Vừa nghe thấy có kẻ bát cóc tới làng mình, người dân trong thôn vỏ cùng kích động, lập tức đỏng cửa thôn ngăn người, Lục Minh Khánh cũng sững người mất một lúc rồi nhanh chóng xông tới chặn chiếc xe định rời khỏi thôn, đông thời hô to: “Mọi người mau tới giúp một tay.”
Tố chương trình lập tức chạy tới, chặn kín đường đi, còn có cả người dân cầm cuốc ra đạp cửa xe.
Tài xế phát hoảng: “Cô chủ ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ?”