Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

“Cứ đạp ga phóng ra khỏi đây đi.” Tân Nhã Hân cũng sốt ruột: “Nếu bọn họ không sợ chết thì cứ mặc xác cho họ đứng đấy.”
Tài xế cũng không nghĩ được nhiều nữa, anh ta thầng chân đạp ga, lái xe ra khỏi thôn.
Lục Minh Khánh vội kêu lẻn: ‘Mọi người mau tránh ra.”
Mọi người đồng loại giãn ra, cũng không thế lấy tính mạng ra chơi đùa được.
Chiếc xe cứ thế phóng thắng, Tân Nhã Hân quay lại nhìn người dân trong thôn và đám người Lâu Doanh trên bờ ruộng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
Món nợ này, cô ta nhất định sẽ đòi lại.
Khắp mặt Tân Nhã Hân toàn là bùn đất, chỉ còn chừa mỗi hai
con mát, chỗ sẹo lồi lõm trên gương mặt cũng bị bùn lấp mất, cả người cô ta toàn bùn là bùn.
Cả đời này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự tủi hổ như vậy.
Chiếc xe đã khuất dạng, Lâu Doanh cũng không đuối theo nữa, giờ có đuối cũng không đuối kịp.
Cô ấy nói với Lục Minh Khánh: “Anh đẹp trai này, phiền anh báo cảnh sát giúp tôi, nói vởi họ rảng đám người kia là bât cóc.”
Lâu Doanh không thế nói bọn kia là người của Địa Sát, sợ sẽ làm mọi người hoảng sợ nên mới nói dối là bắt cóc.
Lúc Tô Yên sinh con hồi trước, Lục Minh Khánh đã từng gặp Lâu Doanh, khi đó anh ta chỉ liếc qua cô một chút, quả thực là một cô gái xinh đẹp, nhưng anh ta lại không chú ý mấy.
Còn Lâu Doanh lúc này lại khoái chí rung chân, tay cầm gậy trúc, thỉnh thoảng lại vụt vào bọn bát cóc toan bò lên bờ, vô cùng tự đâc sung sướng, bộ dạng cô ấy trông chầng khác nào đang câu cá.
Lảu Doanh mặc một chiếc áo sơ mi màu trâng, đeo thât lưng da màu đen đế lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt vừa vặn, đi đôi bốt đen thời thượng, buộc tóc đuôi ngựa, một làn gió thổi ngang qua khiến những sợi tóc bay phiêu lãng trong gió. Hình ảnh này của cô ấy, vừa ngầu vừa xinh đẹp.
Mọi thứ như đóng băng, cảnh tượng vỏ cùng động lòng người, Lục Minh Khánh nhìn Lâu Doanh, nhất thời ngấn cả người ra.
Mà đâu chỉ có mình anh ta ngấn người, không ít người trong tố chương trình cũng đứng hình tại chỗ.
Một cô gái ngầu lòi như vậy, trên đời này thật hiếm có.
Lục Minh Khánh tỉnh táo lại: “Những người này đêu do một mình cô giải quyết sao?”
Lâu Doanh nhìn bọn người ờ dưới nước bằng con mát khinh bỉ, nói: “Đúng vậy, chầng khác nào một đĩa thức ăn hổ lốn.”
Lục Minh Khánh nuốt nước bọt, cảm thán trong lòng cô gái này thật dũng mãnh.
Bảy người đàn ông to con mà không đấu lại một Lảu Doanh.
Lục Minh Khánh đã gọi điện báo cảnh sát, sau đó vội vàng chạy tới hỏi thăm hai đứa cháu trai của mình: “Hai đứa không sao chứ?”
Lục Minh Khánh vẩn còn hơi hơi khiếp đảm, lần này mà đế xảy ra chuyện thì anh ta có chết ngàn vạn lần cũng không hết tội.
Anh ta nhớ tới cuộc điện thoại mà Tô Yên gọi đến hôm trước, cho nên chuyện này chỉ đành trách anh ta, do anh ta không trông nom hai đứa nhỏ cấn thận.
“Không sao ạ.” Hạ Phi lác đầu, sau đó cậu bé cất ná bán bi đi.
Hạ Vũ Mặc cũng cầm một que trúc, ngồi xổm xuống bờ ruộng chọc chọc vào đầu bọn bát cóc, đánh bọn họ liên tục như đập chuột: “Ai báo mấy người bắt tỏi, ai bảo mấy người kêu tỏi là bé mập, hừ.”
Tuy đã vào mùa xuân nhưng tiết trời hãy còn lạnh, nước trong hồ cũng lạnh cắt da, bảy tên bát cóc to con ngâm mình dưới nước chưa bao lâu đã run rẩy.
Một người trong số đó cầu xin tha mạng: “Cho chúng tôi lên bờ trước được không? Lạnh quá.”
“Đợi chị đây một lát đi.” Lâu Doanh liếc một cái đầy lạnh lùng, sau đỏ cô ấy gọi điện thoại cho Tò Yên.
Phía cánh sát rất nhanh chóng đã tới nơi, biết được sự việc một mình Lâu Doanh cân tất bao nhiêu tên bât cóc xong, mặt mày ai nấy đều lộ rõ vẻ khâm phục.
Bọn bât cóc đều bị giải về đôn cảnh sát, bao gồm cả Lâu Doanh. Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng được đưa về lấy lời khai.
Lâu Doanh cảm thấy như vậy rất phiền hà, có điều nghĩa vụ của một công dân tốt chính là phối hợp điều tra cùng cảnh sát, cho nên cô cũng vui vẻ phối hợp.
Lời khai của Lâu Doanh khớp VỚI Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, như vậy đương nhiên kết luận được đám người kia là kẻ bắt cóc, Tân Nhã Hân trở thành đầu sỏ và tội phạm truy nã.
Suốt chương trình, đại đội trưởng Lãnh Phùng chắng nói chẳng rằng câu nào tự nhiên lại đi tới trước mặt Lâu Doanh, bởi vì luyện tập thường xuyên nên vóc người của Lãnh Phùng vô cùng to con, cơ báp cuồn cuộn, các nét rắn chắc, khiến người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng ngộp thở.
Người này mà ở thời cổ đạl chác sẽ trở thành một vị tướng quân nào đó cũng nên.

Nhấn Mở Bình Luận