Lãnh Phùng và Vạn Nhất lè hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, một người thì cực kỳ nam tính, giống như một vị hoàng tử thời cổ đại bước ra từ trong tranh vậy, phong lưu rộng lượng.
Thế mà, không cần dùng vũ lực.
Lâu Doanh cũng là người rất sùng bái cường giả, đột nhiên so sánh, thì Vạn Nhất thật sự không có ưu thế gì, chưa kế trước đây Vạn Nhất còn nhốt Lâu Doanh vào trại giam nữa.
“Cô Lâu, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc.” Lục Minh Khánh đang đợi ở bên đường, nhìn thấy có người đi ra, vội vàng bước lên trước: “Xong hết việc rồi đúng không, tôi đưa mọi người về.”
Lục Minh Khánh cảm thấy rất áy náy, có mỗi đứa trẻ thôi cũng không chăm sóc được, anh ta nhất định phải đích thân đi giải thích với Tô Yên.
“Chú Khánh, chú đừng tự trách mình nữa, chuyện hõm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn cá.” Hạ Vũ Mặc nhìn thấy tâm tư của Lục Minh Khánh, rất biết an ủi người khác.
Lục Minh Khánh càng tự trách bản thân mình hơn.
Vừa rồi nguy hiếm cho Hạ Vũ Mặc biết bao.
Mấy người cùng nhau lên xe, Hạ Phi hỏi: “Dì út, sao dì lại ờ đây?”
“Mẹ của con có linh cảm là tụi con đang gặp nguy hiếm, nên kêu dì đi xem xem, đi được giữa đường thì xe bị hỏng, dì đi nhờ xe tới đây đó.” Lâu Doanh nói: “Đúng lè giữa người mẹ
và người con thật sự có thần giao cách cảm, mẹ con nói rất đúng.”
“Xem ra, tình hình bên phía cha cũng không khả quan lắm, nếu không thì Tân Nhã Hân cũng không chạy qua bên này.” Hạ Phi lo lâng.
“Đừng lo, cha của con cũng đâu có yếu đuối như vậy, tụi con quá coi thường cha tụi con rồi, còn nhớ có lần đại ca Lệ đem mấy chục người tới tấn công…” Lâu Doanh ý thức được là mình lỡ miệng rồi, lập tức cười gượng chuyến chủ đề: “Gần đến nơi rồi.”
Lúc trước Thiên Lang và Ám Dạ có không ít mâu thuần, cũng có không ít những cuộc tranh chấp đánh nhau, Lệ Quốc Minh thậm chí còn bí mật mang người tới tập kích Lục Cận Phong.
Nhưng những chuyện nãy không thích hợp đế nói ra ngoài, vi chắc chán nó sẽ làm tăng thêm sự hận thù của hai bèn.
Từ tận đáy lòng của Lâu Doanh mà nói, cô ấy vẳn mong có thế hòa bình lại.
Xe đã đến nhà họ Lý.
Tô Yên đang đợi trong phòng khách, thấy hai đứa trẻ bình an vỏ sự trớ về, lúc này mới thớ phào nhẹ nhõm.
“Cục cưng, tới đây mẹ ôm nào.” Tô Yên chờ đợi trong lo lâng cả nửa ngày trời.
“Mẹ, chúng con không sao rồi.” Hạ Vũ Mặc nhão vào trong lòng của Tô Yèn, an ủi Tô Yên: “Cũng may là dì nhỏ đến kịp lúc,
đúng rồi mẹ, dì nhỏ rất lợi hại, đấm vài phát thôi là khiến bọn chúng ngã lãn ra rồi.”
Hạ Vũ Mặc trước giờ vẫn luôn sùng bái Lâu Doanh.
Tô Yên ôm hai đứa nhỏ, xác định không bị thương, mới hỏi: “Lâu Doanh, Tân Nhã Hán đâu?”
“Chạy rồi, lo đánh nhau quá không đế ý.” Lâu Doanh nói: “Chị, không sao đâu, bên cảnh sát đã đăng thông báo truy nã rồi, có nhiều người dân làm chứng lắm.”
Lục Minh Khánh tiến lén phía trước: “Chị dâu, xin lỗi, là do tôi sơ suất, suýt nữa khiến Hạ Vũ Mặc Hạ Phi gặp tai nạn.”
“Người còn nguyên vẹn trờ về là được rồi.” Tô Yên cũng không oán trách, suy cho cùng, Tần Nhã hân cũng là đang nhắm vào
cô.