Tô Yên thu tay về, đi lấy hộp thuốc, cấn thận cởi ão cho Lục Cận Phong, lộ ra vết thương trên vai.
“Anh còn chưa nói tại sao lại bị thương đâu?” Tô Yên vừa gỡ miếng băng gạc vừa hỏi.
“Lúc đánh nhau bất cẩn nên bị thương.” Lục Cận Phong bùi ngùi nói: “Lâu rồi không đánh nhau nên tay hơi cứng.”
Tô Yèn xé toàn bộ miếng băng gạc xuống, mới thấy vết thương trẽn vai dài khoáng năm đến sáu cm, đã được khâu hơn mười mấy mũi rồi.
Vết thương còn rất mói, máu ván còn đang chảy ra.
Đầu mũi Tô Yên chua xót, một giọt nước mắt rơi trẽn bờ vai mịn màng của Lục Cận Phong, đâu ngón tay cô run lên, có chút sợ hãi không dám chạm vào.
Tô Yên không thế nhìn tiếp được nữa, cỏ đau khố quay đầu đi, nước mât ti tách tí tách từng giọt rơi xuống, cô âm thầm hít một hơi thật sâu. điều chinh lại cám xúc của mình, xong rồi mới quay đầu lại.
“Không đau thật mà.” Lục Cận Phong nắm tay Tô Yên cười nói: “Đừng khóc, anh đau lòng lâm.”
Bị thương tới như vậy, còn nói không đau, ngược lại còn cảm thấy đau lòng khi thấy cô rơi vài giọt nước mẳt.
Tô Yên vừa giận vừa cám động.
“Lục Cận Phong, đây lè lần cuối cùng em cho phép anh bị thương, nếu anh còn dám làm chính mình bị thương, thì đừng hòng trèo lên giường ngủ trong vòng một năm, ngủ trên ghế sô pha kiếm điếm lại bản thân cho em.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Vợ à, đây chính là cực hình đó, anh thà quỳ trên vỏ sầu riêng còn hơn.”
Tô Yên nhớ lại lần trước Lục Cận Phong không chút do dự quỳ trẽn vó sầu riêng, dùng đầu gối dập mạnh xuống vỏ sầu riêng, buồn CƯỠI không chịu được.
“Lần trước là do anh tự mình quỳ mà.” Tô Yên than thờ: “Một người đàn ông thì không được dế dàng quỳ trước mặt người khác, vậy mà anh nói quỳ là quỳ ngay.”
“So với em thì những thứ đó đều không quan trọng.”
“Rồi rồi rồi, em biết rồi, trong lòng anh, mạng của em quan trọng hơn mạng cúa anh, tâm trạng cúa em còn quan trọng hơn cá thế diện của anh, anh đấy, thật sự không biết nên nói gi với anh nữa.”
Tô Yên thật sự bó tay với Lục Cận Phong, đừng thấy lúc nào Lục Cận Phong cũng chiều theo ý cô, mà nghĩ rang cô đang
ngồi trẽn đầu trên cố Lục Cận Phong, nhưng thật ra, cỏ mới là người bị Lục Cận Phong điều khiến.
Tô Yên lấy miếng băng gạc mới, cấn thận thay băng mới cho Lục Cận Phong.
Cô sợ sẽ làm anh đau, động tác rất nhẹ nhàng cấn thận từng li từng tí một.
Tô Yên hỏi: “Chuyện bên nước M, anh xử lý xong hết rồi sao?”
“ừm, xong hết rồi.” Lục Cận Phong nói: “Lần này Vạn Nhất cũng rất biết tranh giành, không làm mất mối ngon, bọn anh vừa giành lại được hai tuyến đường vận chuyển hàng, vừa ký hợp đồng thời hạn mười năm, những ngày ờ nước M, anh tranh thủ mua một ít cổ phiếu, đúng vào trưa hôm nay, đã bán hết toàn bộ rồi, kiếm lời được hơn hai trăm tỷ, lúc trước anh ớ Afghanistan mua được mánh đất, mấy ngày trước đào lên được vàng, châc là có thế kiếm thêm được mấy chục tý nữa…”
Tô Yên vừa nghe xong lập tức há hốc mồm, nếu để người khác nghe được thì sẽ là một số tiền trên trời như sao thiên văn, nhưng sao nghe Lục Cận Phong nói, lại cảm thấy tiền rất dễ kiếm như vậy?
“Nửa tháng vừa qua, tổng cộng anh kiếm được bao nhiêu tiền?”
Lục Cận Phong suy nghĩ một chút, nói: “Ve cơ bán thi tất cá khoán nợ anh thiếu đã trả hết rồi.”
“Lục Cận Phong, anh rốt cuộc có còn lè con người không vậy? Em thật sự nghi ngờ anh là thần tiên đó, sao anh làm được hay vậy?” Tô Yên kinh ngạc nói: “Với cái khả năng kiếm tiền này
của anh, chầng phải trong phút chốc anh sẽ trờ thành người giàu nhất thế giới sao?”
Đột nhiên Lục Cận Phong bị phá sản, bây giờ lại chỉ trong nửa tháng ngần ngủi có thể thanh toán hết các khoản nợ, đây thật sự là một chuyện quá hoang đường.
Lục Cận Phong nói: “Anh hói mượn Vạn Nhất một triệu trước, sau đõ đến một sòng bạc, kiếm được thêm it tiền đế xoay sở tinh hình, sau đó mua cố phiếu mà anh đẫ nhâm sẵn…”
Lục Cận Phong thực sự rất nghiêm túc kể cho Tô Yên nghe những việc mình đã làm, Tô Yèn nghe xong còn chưa kịp hiếu, đã cám thấy anh đúng là quá lợi hại, quá thật là chuyện mà người binh thường không thế lãm ra được.
Lục Cận Phong đưa kết luận cuối cùng nói: “Yên Yên, việc kiếm tiền phụ thuộc vào đầu óc là sáu phần, ba phần may mấn, một phần dứt khoát, em xem tiền là một con số, chỉ cần đi kinh doanh những con số này, rất đơn giản.”
Tô Yên nghiêm túc nhìn Lục Cận Phong: “Nhưng trên đời này, đa số đêu lè những người bình thường, không phải ai cũng có thể chuẩn bị được những thứ này.”
Trẽn đời nãy có người giàu lèn trong một đêm, dựa vào tư duy của Lục Cận Phong, còn có những tài nguyên nhản lực mà anh tích lũy mấy năm nay, đối với việc tìm một cơ hội kinh doanh, muốn vươn lên, đúng là không khó chút nào.
Vậy thì câu hỏi tới rồi…
Tô Yên hoài nghi: “Lục Cận Phong, dựa vào đầu óc của anh, anh có thế kiếm được rất nhiều tiền trong thời gian ngán như
vậy, tại sao lại bại trước sự liên thủ của Lệ Quốc Minh và Tân Nhã Hân? Anh trực tiếp cầm tiền lẽn là có thế đập chết bọn họ rồi.”
Lục Cận Phong đấy ẩn ý nói: “Một cơ hội lật bài tốt như vậy, tại sao không dùng chứ?”
Tô Yên không hiếu, Lục Cận Phong nói: “Yên Yên, em không cần hiếu đâu, em chi cần biết, ngày nào còn có anh ở đây, em chắc chân là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này, ngày mai sẽ có một cuộc phỏng vấn, Yên Yên, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Đêm nay, có Lục Cận Phong ở bên cạnh, Tô Yên ngủ rất ngon. Ngày hỏm sau.
Khi Tô Yên tỉnh dậy, Lục Cận Phong đã tiếp nhận phỏng vấn rồi.
Kết thúc cuộc phỏng vấn, người dẫn chương trinh cười vã hỏi một câu hỏi mang tính rièng tư: “Ngài Lục, anh kết hôn sởm như vậy, có cảm thấy có chút hối hận không, biết đâu trên đời này còn có người tốt hơn cả vợ của anh nữa đấy.”
Trước sự chứng kiến cứa người dân cá nước, Lục Cận Phong nói trước Ống kinh: “Nếu các anh thật sự có quen biết với vợ của tôi, thỉ sẽ không hỏi càu hỏi như vậy, vợ của tôi rất xuất sâc, là do tôi nóng lòng muốn trôi cô ấy bâng hôn nhân…”