Có năng lực quyết đoán, sau khi quyết đánh đến cùng, lại ngóc đầu trở lại, sợ chỉ có duy nhất một người là Lục Cận Phong.
Điều này cũng có nghĩa Lục Cận Phong là một doanh nhân huyền thoại thế giới.
Nhưng mấy điều đó lúc sau mới nói.
Lục Cận Phong đưa Tô Yên trở v’ê nhà cũ của nhà họ Lục, ông cụ Lục với Trần Tố Anh cũng được đưa về vào buối chiều hôm đó.
Vạn Nhất tự mình đi đón về.
Khi Vạn Nhất đến, Tô Yên đang thay tã cho đứa nhỏ, Vạn Nhất không nhìn thấy Lâu Doanh đâu, thuận miệng hỏi: “Chị dâu, em gái chị đâu?’
“Đi hẹn hò rồi.” Tô Yên không ngẩng đầu lên, nói: “Buổi sáng đã đi rồi, cả ngày nay vẫn chưa trở lại.”
Vạn Nhất hỏi:” Hẹn hò với ai thế?’
“Lãnh Phùng thuộc Đội Điều tra Hình sự.” Tô Yên ngẩng đâu nhìn Vạn Nhất: “Anh hỏi nhiều như vậy đế làm gì?”
Vạn Dương khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ không tin: “Chị dâu, cò đang đùa tôi đấy à, đội điều tra tội phạm bắt Láu Doanh cũng không tệ đâu, vậy mà còn hẹn hò với cỏ ấy sao? Cô có chác lè không phải cô ấy bị mời đến sờ cảnh sát uống trà không vậy? Nếu bị giam chắc cũng vài ngày, bị kết án rồi thì tám năm đến mười năm mất.”
Nói trâng ra, Lâu Doanh là một “tên cướp”, còn Lãnh Phùng là “công chức”, công chức hẹn hò với tên cướp? Đây không phải là một trò đùa sao!
“Nghe Lâu Doanh nói, đội trưởng Lãnh này cố ý đế em ấy gia nhập, gân đây sở cảnh sát đã mở rộng tuyến dụng, đang rất thiếu người, chỉ vởi kỹ náng của Láu Doanh, thì đi xin việc không phái dễ như đi ăn sáng sao?” Tô Yên nói:” Về những lời anh nói, tôi nghĩ rầng bọn họ không điều tra ra được trước kia Lâu Doanh làm gì đảu, dù sao thi Lâu Doanh gân như không hoạt động trong nước.”
“Có thật không?”
“Nếu không thì anh cho rằng thế nào?” Tỏ Yên nghĩtới điều gì đó, vẻ mặt vắn bình tĩnh, cố ý nói: Thân hình đội trưởng Lãnh kia nam tính tuấn tú, cả người tràn đầy nam tính, chỗ cơ bụng, bâp tay, đường nét nàng tiên cá gợi cám không tả nối, lúc Lảu Doanh nói cho tôi biết, nghe xong tôi suýt chảy nước miếng, đội trường Lãnh hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Lâu Doanh, cỏn không biết chừng Làu Doanh bị sắc đẹp dụ hoặc đến nổi choáng váng đầu óc, ngay lập tức xúc động đồng ý luôn cũng nên.”
Tỏ Yên nói thêm: “Đảy là những lời nguyên văn cúa Lảu Doanh, tuổi tác của Lâu Doanh cũng không còn nhỏ nữa, nếu em ấy từ bò gian tà hướng về chính nghĩa, thì đội trưởng Lãnh này thực sự lả một ứng cử viên sáng giá đấy.”
Vạn Nhất biết gu thẩm mỹ của Lâu Doanh, không khỏi than thở:” Tôi thật sự không biết thời thơ ấu của cô ấy đã trải qua những gì, mà sao lại có thế có gu thấm mỹ vặn vẹo như vậy.’
“Vạn Nhất, anh không hiểu phụ nữ rồi, chín mươi chín phân
trăm phụ nữ thích đàn ông có bản lĩnh, vì có cảm giác an toàn, là cảm giác an toàn đó, anh hiểu không?’ Tô Yên liếc mầt, biểu cảm như” Tỏi biết ngay anh là tèn thầng nam ung thư mả’, nói:” Vẻ ngoài vừa đẹp trai lại có cơ bụng tám múi, nếu đối lại là tôi thì tôi cũng thích, những múi cơ đó, sờ lên chắc chân sẽ rất sướng”
‘Yên Yên!’
Giọng nói rùng rợn của Lục Cận Phong vang lẽn từ phia sau.
Khi Tô Yên quay đầu lại, lập tức bât gặp ánh mát ai oán kia của Lục Cận Phong, cô thâm nghĩ không ổn, tự chuốc lấy họa rồi.
Tô Yên cười rạng rỡ, nhét bé ba cho Lục Cận Phong: “Anh ôm đi, em đau lưng rồi, lên tầng nầm một lát.”
Nói xong Tô Yên nhanh chóng chuồn đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lục Cận Phong và Vạn Nhất.
Lục Cận Phong nói: “Nếu cậu không có việc gì thì đi mang …”
“Đại ca, em có việc rồi, em bận nhiều việc lâm, em đi đây.” Vạn Nhất cũng chuồn mất.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Cận Phong đang ôm bé ba, Lục Cận Phong cúi đầu nhìn đửa con trai đang nhố một chút nước miếng của mình, tự nói: “Con trai, thật ra xúc cảm sờ lên cơ bụng của cha cũng sướng lắm mà.”
Bé ba lè lưỡi, trợn mât, biếu cám kia, như rất ghét bỏ.
Lục Cận Phong:
Vạn Nhất rời khỏi nhả cũ nhả họ Lục, lái xe trẽn đường đi được một đoạn, anh ta có chút không yên lòng, dừng xe ờ ven dường, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy di động ra và tìm một số điện thoại di động được đặt biệt danh là “Cục Báng”, gọi điện.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Vạn Nhất điều chỉnh lại tư thế ngồi cúa mình, thán nhiên cưỡi nói: ‘Lãnh Cục Bàng, ra đây chơi trò chơi đi, chúng ta đã lâu lám rồi cũng không gặp nhau.”
Người ờ đầu dây bên kia chính lè Lãnh Phùng.