Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Giọng nói này cho dù có hóa thành tro bụi, Tô Yên cũng có thế nghe ra.
Tô Yên quay đầu lại, Tô Vân chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên đứng ờ phía sau cô, giống như muốn đế cho cô thấy Tô Vân ngày trước đã trờ lại rồi.
Toàn thân Tô Vân được bao phủ bởi các nhãn hiệu nối tiếng, ừ trên xuống dưới cơ thể như được dán cho hai chứ “nhà giàu”.
“Chị, thật là trùng hợp, không ngờ lại là chị.” Tô Vân giả vờ kinh ngạc, giống như là chỉ vừa mới nhìn thấy Tô Yên thôi vậy: “Chị cũng thích đôi giày cao gót đổ sao? Từ nhỏ đến lớn, chị và em vẫn có sở thích như thế, có sở thích giống nhau, mắt nhìn cũng như nhau, chị thích cái gi, thi em cũng sẽ thích.”
Tô Yên đương nhiên là có thế nghe được Tô Vãn đang muốn nói đến Sớ Hướng Nam.
Tô Yên giá vờ như không nghe ra, ngạc nhiẽn che miệng nói: “Ồ, hóa ra là em yêu thầm chồng chị à? Lát quay về chị nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với Lục Cận Phong, truyền đạt tầm ý của em lại cho anh ấy biết, nhưng với khấu vị của chồng chị, e rằng không vừa ý em đâu.”
“Ai nói tôi thích Lục Cận Phong, anh ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi, tôi đang nói đến sở Hướng Nam.” Tô Vân tức giận, chế nhạo: “Lục Cận Phong cũng thật là xui xẻo, cưới chị về liền bị phá sản, chị đúng thật là đồ sao chổi, ai dính vào chị cũng đề sẽ gặp xui xẻo.”
“Vậy thì tốt hơn hết là cõ nên tránh xa tôi ra, cấn thận cõ cũng sẽ gặp xui xéo, sẽ lại vào tù ngồi vài năm nữa.” Tỏ Yên hờ hững phán bác lại: “Nhân tiện, cái thứ rác rưới như Sớ Hướng Nam
chỉ có thể loại người như cô mới thích mà thôi. Khấu vị của tôi không có nặng như vậy.”
“Tô Yên, nhà họ Lục đã phá sản rồi, cô còn kiêu ngạo như vậy. Bây giờ tôi là con gái của nhà họ Chu, tôi đã đổi sang họ Chu rồi, nếu tôi muốn hành chết cô, thì cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.”
Đây là một loại người vong ơn bội nghĩa điển hình.
Qua cầu rút ván.
Tô Yên tiến lẽn một bước, đứng ở trước mặt Tô Ván, lạnh lùng nói: “Vậy cô bóp một cái thử xem? Tôi mặc kệ cõ mang họ gì, tỏi chi muốn sống như ngày tháng bình yèn. Nhìn thấy tỏi thì cứ né xa ra, nếu không, tôi có khá năng đưa cỏ đi ra ngoài, thì cũng có thế tiễn cô đi ngược vào trong lại, nếu không tin, cô cứ thử xem!”
Khí thế uy nghiêm, lời nói lạnh lùng.
Tô Vân vô thức sợ hãi lùi lại phía sau hai bước.
Khi cô ta chợt nhận ra mình vậy mà lại bị Tô Yên làm cho kinh hãi một lần nữa, Tô Vân thẹn quá hóa giận: “Tô Yên, cô nói xạo quá rồi, cũng không nhìn xem thân phận hiện tại của mình là gì, chỉ dựa vào cô mà còn muốn đưa tôi vào trong đó à, nằm mơ đi.”
Tô Yên thở dài: “Tô Vân à, cô là người vô liêm sỉ nhất trong số những người mà tôi đã từng gặp.”
Sau khi nhận thua, Tô Ván khóc thâm thiết hơn bất kỳ ai khác,
khi cô ta kiêu căng ngạo mạn cũng khiến người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Tô Vân rất thực tế, bợ đỡ nịnh nọt bề trên, uy hiếp hãm hại kẻ dưới.
“Đừng có mà khua môi múa mép nữa, Tô Yên à, nhà họ Lực đã phá sán rồi, cô có thế mua nối không?” Tô Vân cười nhạo nói với Nhân viên bán hàng: “Mấy người nhìn cho kỹ đây, đây là mợ chủ của nhà họ Lực đă phá sản, bây giờ cô ta lè một
kẻ nghèo hàn, tôi cá với mấy người là cô ta chác chán sẽ không mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng của mấy người đâu, cô ta cũng mua không nối.”
Trước đó Lục Cận Phong đã từng thực hiện phỏng vấn độc quyền, đương nhiên là anh sẽ không công bố với thế giới bên ngoài về việc minh giàu đến mức nào, đã trả hết bao nhiêu nợ. Bây giờ trừ nhà họ Lý ra, không có người ngoài nào biết được điều nảy.
Tuy nhiên, việc nhà họ Lục bị phá sán lả điều không ai mã không biết đến.
Sau khi Tô Vân nói như vậy, nhân viên bán hàng cũng bât đầu dùng ánh mât nghi ngờ.
Đôi giày mà Tô Yên thích cỏ giá hàng trăm nghìn nhân dán tệ.
Tô Vân ngạo nghễ lấy thẻ ra: “Gói đôi giày đó lại cho tôi, tôi mua.”
Tâm trạng Tô Vân vô cùng tốt, đã lâu rồi cô ta không có đác ý
như vậy ở trước mặt Tô Yên, cô ta có cảm giác cuổi cùng cũng đã được hả dạ rồi.
“Được, xin chờ một chút.”
Nhân viên bán hàng vừa định lấy giày thì Chu Kiệt ngồi trên xe lăn đi tới: “Tôi muốn đôi giày này.”
Nhân viên bán hàng thấy đó lại là cậu cả nhà họ Chu thì khó xử.
Tô Vân là con gái nhà họ Chu, Chu Kiệt cũng là người nhà Chu, bán đỏi giày này cho ai cũng sẽ đắc tội người còn lại.
Vã bất kế lã ai, cò ấy không thế đâc tội nối.
“Đòi giày này là đôi duy nhất trong cửa hãng.”
“Anh cả, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Chu Kiệt, trong lông Tô Vân lại cảng vui mừng hơn. kế từ lần trước cô ta đã khuyến khích Chu Kiệt theo đuối Tô Yèn, Chu Kiệt vẫn không có động tĩnh gì, lần này đụng mặt nhau, Chu Kiệt lại muốn mua đôi giày đó, xem ra có vẻ như là muốn công kích Tô Yên rồi.
“Anh cả, nếu anh muốn đôi giày này, sao em lại có thế giành với anh được chứ.” Mặt Tô Vân biến đổi rất nhanh chóng: “Gói lại cho anh cả của tôi đi.”
Chu Kiệt không nhìn Tô Vân, mà lè nhìn Tô Yên: “Thử xem có vừa hay không.”
Nhân viên bán hàng đã phản ứng lại, rất có mắt nhìn đưa đôi
giày cho Tô Yènthứ.
Tô Yèn nhìn Chu Kiệt và Tô Vân, rồi thật sự ngồi xuống thứ giày.
Hành động cúa Tò Yên khiến Tỏ Ván khinh thường, cô ta thật sự còn tưởng rằng Tô Yên kiêu ngạo biết bao nhiêu, tình cảm với Lục Cận Phong khắng khít đến nhường nào. Bây giờ Lục Cận Phong đã phá sản rồi, trước mát Chu Kiệt lại đối tốt với cô, vậy mà cô lại mặt dày tiếp nhận?
Tô Vân cho rầng Tô Yên chỉ muốn dựa vào nhà họ Chu và là người mê muội hư vinh.
Chu Kiệt cũng vì hành động này của Tô Yên mà tâm trạng rất tốt.
Tô Yên thử đôi giày, chúng rất vừa vặn, Nhân viên bán hàng lập tức khen ngợi: “Thật là đẹp. Bàn chản của mợ Lục trâng trẻo lại mảnh mai. Đôi giày này giống như được thiết kế riêng cho
cô vậy.”
Đôi giày mang vảo quá thực rất đẹp.
“Lấy đôi nảy, gói lại đi.” Tô Yên CỎI giày ra.
Chu Kiệt nghĩ râng Tô Yèn đã ngầm đế đế cho minh trả tiền cho cỏ, nẽn nói với nhân viên bán hàng: “Ghi nó vào tài khoán của tôi.”
“Vảng,cậu cả Chu”
Tô Yẽn nói: “Cậu cả Chu, tôi mua đôi giày này, làm sao có thế
đê’ anh trả tiền được chứ.‘
Tô Ván chảm chọc nói: “Đôi giày một trăm nghìn nhân dân tệ, nếu như không đế cho anh cá cúa tôi trả tiền thay cho cô, cháng lẽ cỏ cỏn có thế mua nối à…”
Tô Vân chưa kịp nói xong, Tỏ Yẽn đâ lấy ra một tấm thé đen ra đưa cho nhản viên bán hàng: “Quẹt thê, khỏng có mật khấu ”
Tỏ Yẽn không thích nói nhiều, cò thích tát vào mặt người khác bầng những hành động thực tế.
Tô Yên chỉ vào vài đôi giày trên tủ giày và nói: “Đôi này, đôi này, đôi kia nữa, trừ những đôi này ra thì gói hết toàn bộ lại cho tôi, mỗi loại đều lấy đủ màu, cỡ 36, cám ơn.”
Thật là khí phách.
Tô Vân há hốc mồm, đó lè thẻ đen không có giới hạn đấy.
Sẳc mặt Chu Kiệt cũng tái xanh.
Nhân viên bán hàng vui sướng nhất ngây, nén sự vui mừng lại, xác nhận lại lẫn nữa: “Mợ Lục, cô có chác lè tất cả giày trong cửa hàng này không?”
“Cô không nghe lầm đâu, tất cả giày dép trong cửa hàng này.” Tô Yên lâc lắc thẻ đen, đau đầu nói: “Chồng tôi trước ra ngoài đẵ dặn, hôm nay không tlèu hết mười triệu thì không được phép về nhà trừ. ôi, tõi cũng bất lực lắm, cũng không biết lã nhiêu đáy có đú mười triệu không, nếu không đủ thi lấy thêm vài cái túi nữa cho đủ mười triệu đi nhé.”
Đây chính là đang thể hiện sự giàu có của mình.
Những người nghèo nói rằng họ cũng rất muốn có những khô’ năo như vậy.
Tô Vân sửng sốt, không khỏi hỏi: “Không phải nhà họ Lục đã phá sản rồi sao? Lãm sao vẫn có tiền như vậy?”
“Sao cô lại nhiều chuyện như vậy? Muốn quản nhiều thử thế?” Tõ Yên lạnh lũng nhin Tô Vãn một cãi.
Tõ Vãn không cam tàm: “Không lẽ lả đã bị tèn nhà giàu não đõ nhìn trúng rồi, tấm thé đen này không phái do Lục Cận Phong đưa cho cò đúng không?”
“Còn ai có thế giàu hơn tôi được?”
Giọng nói cúa Lục Cận Phong đột nhiên vang lên từ bẽn ngoài cửa hàng, anh sầi bước đi nhanh ề phía Tô Yên, vươn cánh tay dài ra ôm lấy Tô Yên: “Bà xã, có mệt lám không, anh tới đón em về đây.”
“Đi mua sắm có hơi mệt rồi.” Tô Yên dựa vào trong vòng tay Lục Cận Phong, như con chim nhỏ nép vào lòng người, rồi nói: “Chồng à, em đã mua hết giày trong cửa hàng này rồi.”
“Em thích là được.” Lục Cận Phong nói: “Đôi giày nhãn hiệu này phù hợp thẩm mỹ của em. vậy ngày mai anh sẽ thu mua lại công ty này.”
“Ông xã, anh thật tốt.” Tô Yên cũng không xem là thật, cô chỉ tướng rang Lục Cận Phong vì đế diễn kịch nên mới nói như vậy, cho nên cỏ mới hùa theo.
Cho đến ngày hôm sau khi thương hiệu này thực sự được mua lại, cô mới không biết râng Lục Cận Phong không nói đùa.
Nhưng đó đều lã chuyện sau này.
Sự xuất hiện của Lục Cận Phong khiến Chu Kiệt đỏ cả mât, hai tay nâm chặt tay vịn xe lãn.
Chán của anh ra chính là bị Lục Cận Phong phế đi.
Cánh tượng hai người ỏm nhau khiến càng trong lỏng Chu Kiệt cám thấy khó chịu.
Sau khi thanh toán xong, Lục Cận Phong đưa Tỏ Yên đi, trông ân ái vô cùng, trực tiếp coi Chu Kiệt và Tô Vân như không khí.
Hóa ra chú hề lại chính là bọn họ.
Vốn dĩ lúc đầu Tô Vân không tin, cho đến ngày hôm sau khi xem tin tức và biết rang thương hiệu đó đã thực sự đã được mua lại, cô ta vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Tô Yên đi giày mới, định đẩy mấy đứa nhỏ đi phơi náng.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lúc này cũng đi ra ngoài.
Tô Yên hỏi: “Sớm như vậy hai đứa đi đâu đấy?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, vì vậy phải đến báo danh.”
Ngày đầu tiên đi làm, Lâu Doanh có một chút hào hứng, nhưng khi đến văn phòng và nhìn thấy Vạn Nhất ở đó, tâm trạng cô ấy lại không còn tốt nữa.
Vạn Nhất đang ngồi trong văn phòng cúa Lãnh Phùng, mim cười vẫy tay chào hói Láu Doanh: “Cô Lảu, buối sáng tốt lành!”
Nụ cười đó dù nhìn thế nào cũng thấy có chút gian xáo.
Khóe miệng Láu Doanh co giật: “Vốn dĩ đang khá tốt đấy, nhưng khi nhìn thấy anh, thì đã không chác nữa rồi.”
Vạn Nhất cười xấu xa: “Cô Lâu, tốt xấu gì chúng ta cũng đã có giao tình mấy năm rồi. Ban đầu nếu không phải bóng rố của cô đập trúng tôi, chúng ta đã không có mối duyên phận này rồi.”
Lâu Doanh mở to hai mầt: “Đội trưởng Lãnh nói với anh sao?”
Lúc đầu chỉ lè cô ấy nói lung tung vậy thôi.
Tôi không ngờ cô Lâu lại thông minh đến vậy. Lời nói dối này làm cho tôi không thể nào tìm ra lỗi được luôn đấy.” Vạn Nhất tiến đến gần Lâu Doanh và quan sát Lâu Doanh một lượt: “Mà này, ban đầu cô đã giấu đ’ô ở đâu vậy?”
Đây là điều mà Vạn Nhất chưa bao giờ thông. Vào thời điếm đó, anh ta đã kiếm tra toàn bộ cơ thê’ của Lâu Doanh từ trên xuống dưới một lượt, ngoại trừ…
Vạn Nhất ánh mât rơi vào trẽn ngực Lâu Doanh: “Thật biết chồ giấu mà.”
Lâu Doanh biết râng Vạn Nhất đã phán ứng lại rồi, nẽn đâc ý nói: “Bây giờ anh biết thì đã sao, đúng rồi, mới sáng sớm anh đến đây làm gì?”
Láu Doanh liếc nhìn bữa sáng trên bàn, vẻ mặt như chợt tính
ngộ, cười nói: “Đến đưa bữa sáng tình cảm cho đội trưởng Lãnh, anh sợ tôi cướp mất người đàn ông của anh sao?”
Bạch Phi Minh vốn đĩ đã ngồi xuống uống nước, chứng kiến hai người đấu võ mòm, nghe vậy suýt chút nữa là sặc chết vì những lời của Lâu Doanh.
Bạch Phi Minh ngấng đầu hỏi: “Hai người trờ thành tình địch với nhau từ khi nào vậy?”
Điều này không đúng, một nam một nữ có thế trớ thành tinh địch cúa nhau sao?
Bữa sáng thực sự là do Vạn Nhã’t lúc tới đáy tiện đường mang đến.
Đúng lúc này, Lãnh Phùng đấy cứa bước vào, thấy Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều đã đến, anh ta nói: “Hai người đến đúng giờ quá nhỉ. Bây giờ đi gặp cục trưởng làm thủ tục với tôi.”
Lâu Doanh càu nhàu: “Ăn cơm nhà nước đúng là rác rối.”
Nếu không phải là thủ tục này thì là thủ tục kia.
Dài dòng.
Lãnh Phùng đă tiếp xúc với Lâu Doanh nhiều ngày như vậy, nên cũng đã hiểu được một chút tính tình của cô, nên cũng không so đo.
Vạn Nhất lên tiếng: “Lãnh Cục Băng, có đem bữa sáng cho cậu!”
‘Cảm ơn!” Lãnh Phùng câm bữa sáng vừa ăn vừa đi.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Lâu Doanh, đó lè đang thể hiện tình cảm.
Lãnh Phùng đi phía trước, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh theo sau, Vạn Nhất đi đến bên cạnh Lâu Doanh, hai người đi chậm lại.
Vạn Nhất hạ giọng nói: “Nhở kỹ ba điều mà cô đã hứa vởi tỏi lúc trước. Bảy giờ, tỏi yêu cầu cò làm điều đầu tiên là giữ khoáng cách với cục Lãnh Cục Băng, không được có ý đồ gì với cậu ấy nữa.”
Sau này hai người sẽ phải thường xuyên làm việc với nhau nên Vạn Nhất không yên tâm, nên mới lấy ra con át chủ bài. Nám chác Lâu Doanh trước rồi hằn tính tiếp.
Lâu Doanh ghét bỏ liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Bụng dạ đầu óc hẹp hòi như đàn bà, biết rồi, anh ta là cong, cho dù tôi có ý đồ gì với anh ta, thì cũng không bẻ thắng lại được, anh cứ yên tâm đi, Lâu Doanh tôi một lời đã nói là sẽ không bao giờ tút lại. Nhân tiện, còn hai chuyện kia thì sao?”
Lảu Doanh thực sự rất giữ chữ tín, thông thường người khác không nghĩa khi trước thì cô ấy mõi không giữ chữ tín.
Vi Lãnh Phùng, Vạn Nhất lại lấy “ba tấm kim bãi miễn tif đó ra, xem ra thật sự là tình yèu đích thực rồi. Cô làm gì có suy tính gi với Lãnh Phùng cơ chứ.
Nhưng trong cục này có nhiều anh trai như vậy, cô khỏng có ý đồ gì với Lãnh Phùng, cô vẫn có một nhóm anh trai đế trêu chọc nữa mà.
Chí cần đừng quá vui là được được.
Người có thế vào cục làm việc» IQ, EQ, thế lực nhất định không tồi, đều là đính cao, tùy tiện chọn một người làm bạn trai cũng đều không tệ.
Làm sao Vạn Nhất có thế biết cái tâm địa gian xảo đó của Lâu Doanh được, anh ta nói: “Hai điều còn lại tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Cô làm chuyện này đàng hoàng trước cho tôi đã.”
“Không có vấn đề gì” Lâu Doanh đồng ý rất thoải mái.
Lúc này, một số đồng nghiệp nam đi tập thể dục buổi sáng quay về, do ra mồ hôi nên ai nấy đều cởi áo, để trân.
Ai nấy thân hình cũng đêu siêu đẹp, đường cơ báp hoàn hảo, vô cùng bầt mắt.
Lâu Doanh nhiệt tình chào hỏi mọi người: “Đại Uy, Tiểu Vinh, Tiếu Cường, mọi người đã quay về rồi à, còn sớm như vậy đã đi tập thế dục rồi sao?”
Khi cô tham gia vào cuộc thi đánh giá, Lâu Doanh đã thiết lập mối quan hệ tốt với hầu hết những người trong cục, thân thiết với họ vô cùng.
Lâu Doanh có tính cách tốt, xinh đẹp, năng lực lại mạnh, ăn ngon, được mọi người quý mến.
Trong cục có rất ít cô gái, huống chi là thoáng chốc đã có hai em gái xinh đẹp và mạnh mẽ đến đây, mọi người có thế không thích, không nâng niu sao?
“Đàn em, chào buối sáng, đội trưởng chào buối sáng.”
Mọi người đều rất nhiệt tinh chào hỏi Lâu Doanh và Lãnh Phùng.
“Ha ha, cơ thế không tồi nhi.” Lảu Doanh mim cười vổ nhẹ vào cánh tay họ, thoái mái đập nhẹ vào ngực họ.
Đế công bâng, mọi người đều đế cho cô ấy vỗ một cái.
Lâu Doanh cười không hề ngượng ngùng, nhìn cơ bâp, suýt nữa là chảy cả nước miếng, miệng không ngừng nói: “Thực sự rất tốt, thực sự rất săn chác, cảm giác không tệ.”
Vạn Nhất:
Có chác đây không phải là thừa cơ đế lợi dụng không?
Thật là đã tính sai rồi, đề phòng một mình Lãnh Phùng, lại tới một nhóm khác, có còn muốn để người ta sống không hả.
Lâu Doanh không câu nệ, thoải mái, ờ chung với mọi người thì đều là “anh em”, những hành động này chỉ là chào hỏi giữa anh em với nhau.
Bạch Phi Minh kéo Lâu Doanh lại và tiếp tục đi theo Lãnh Phùng.
“Lâu Doanh, tôi phát hiện ra rằng cô tới đây không phải đế làm việc, cô đến vì những người này.”
Lảu Doanh nháy mât, mỉm cười, giẩ vờ ngượng ngùng nói:
“Đừng có vạch trần người ta mà, nếu không thi làm sao người ta có thế đây được nữa.”
Bạch Phi Minh bước nhanh hơn, kéo dài khoáng cách giữa hai người: “Đừng nói là cậu quen biết mình.”
“Ha ha!” Lâu Doanh cười vui vẻ hơn, chào hỏi mọi người, vui vẻ như con đường phía trước đã rộng mở.
Lâu Doanh ở trong cục rất thuận buồm xuôi gió, tràn đầy nhuệ khí, kế từ đó, mối ngày cô ấy đều bận rộn đi khắp nơi với Lãnh Phùng.
Một ngày nọ, Vạn Nhất buồn chán đột nhập vào văn phòng của Lục Cận Phong: “Đại ca, chán quá, hay là anh giao chút việc cho em làm đi.”
Điện ảnh Vạn Thị không cần anh ta phải nhọc lòng quản lý, Lâu Doanh bận rộn nèn cũng không đến làm phiền an tah, mấy lần anh ta đến cục cũng không gặp được cõ ấy, Lâu Doanh luôn bận rộn ớ bẽn ngoài.
Vạn Nhất trước đáy chi mong sao được yên tinh, nhưng khi Lâu Doanh thực sự không tới làm phiền anh ta nữa, anh ta đột nhiên cảm thấy buồn chán.
Lục Cận Phong đang dạy Hạ Phi xem số sách và cách giải quyết một số chuyện trên thương trường. Thứ Hai tói, tập đoàn Lục Thị sẽ làm quen với mọi người theo một cách mới hoàn toàn.
Ngay cả tên cũng đã thay đối, sau này sẽ không gọi là tập đoàn Lục Thị nữa, mà là tập đoàn Yên Phong.
Lấy một từ trong tên của Tô Yên và Lục Cận Phong.
Vạn Nhất lần đầu tiên nghe đến cái tên này, anh ta đã thầng thừng nói là thô tục, ném một lượng lớn thức ăn cho chó như vậy, có còn để cho người ta sống không?
Hạ Phi nhấp chuột, thoát ra khỏi giao diện, nhìn Vạn Nhất:
“Cha nuôi, nghe nói gần đây cha thường xuyên đi đến cục? Dì út làm việc trong cục như thế nào? Đẫ quen chưa?”
Hạ Phi đây là đang gài Vạn Nhất.
Vạn Nhất không hề đề phòng, vô tình sa vào bầy, vô cùng khinh thường nói: “Vởi tỉnh tỉnh không có trên dưới, không có tự trọng cúa cỏ ta, thi đi đâu lại không thuận buồm xuôi gió? Cha thấy cõ ta chí mong sao có thế ở cục mỗi ngày, ớ cùng với Đại Uy, Tiếu Vinh, Tiếu Cường gì gì đó, cha vô cùng nghi ngờ rang cô ta không phải là đang đi làm, mà đang lợi dụng đế trêu chọc đàn ông, một cô con gái nhà người ta, không hề có chút thận trọng của con gái, mà lại giống như mẹ Dạ Xoa vậy…”
Khi chỉ trích Lâu Doanh, Vạn Nhất phải nói là cứ thao thao bất tuyệt.
Hai cha con Lục Cận Phong và Hạ Phi cứ nghe, đợi đến Vạn Nhất nói mệt rồi thì nghỉ hơi uống miếng nước, Hạ Phi mới nói: “Cha à, tại sao con lại ngửi thấy mùi chua chua vậy, chaa có ngửi thấy không?”
Hai cha con phối hợp rất ăn ý, Lục Cặn Phong nhẹ giọng nói: “ừm, hũ dấm vạn nâm đã bị đố rồi. có người ghen tị mà cỏn không biết/’
Vạn Nhất chầng quan tâm đến, vội vàng phủ nhận: “Ai ghen? Làm sao có thế! Chầng qua lè em chỉ không quen cái tính tình đó của cô ta, đi với ai cũng câu kết làm bậy được.”
Lục Cận Phong nhìn Vạn Nhất và hỏi ngược lại: “Cậu đâu phải lè gì của cô ấy. Cô ấy dụ dồ với ai thì có liên quan gì đến cậu?”
Vạn Nhất nhất thời không thế trả lời được.
Đúng vậy, liên quan gì đến anh ta cơ chứ?
Anh ta nên ước rằng Lâu Doanh cách anh ta càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng ba đến làm phiền anh ta nữa mới phải.

Nhấn Mở Bình Luận