Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

“Yêu tinh, trốn đâng nào.”
Lâu Doanh xông qua đó trước tiên, hai tay giữ chặt Tân Nhã Hán lại, còng tay dứt khoát khóa lại.
Xong việc!
Mọi người:
Tinh thần chính nghĩa của Lâu Doanh bùng nố, đây là lần đầu cô ta bầt người kể từ khi làm việc cho nhà nước, trước đây đêu đi theo Lãnh Phùng phá án, việc vặt vãnh nhiều lại nhàm chán buồn tẻ.
Lần này cô ta có thể công khai bắt người, cảm giác đó quả thật quá sung sướng.
Bát Tân Nhã Hân về, không phải Láu Doanh cô có thê’ lập công ròi sao?
Không chừng sẽ nhanh chóng được thăng chức tăng lương nữa.
Haha!
Càng nghĩ càng thấy sướng.
Tân Nhã Hân giãy giụa, vẻ mặt vừa vô tội vừa ngỡ ngàng: “Lâu Doanh, cô đang làm gì vậy?”
“Yêu tinh, còn giả vờ với tôi, lần trước đê’ cô chạy thoát ở thôn Trương Gia, lân này lại đế cô chạy thoát nữa thì tên của bà đây
sẽ viết ngược.’
Lục Cận Phong bước nhanh đến, lạnh lùng chất vấn: ‘Tiếu Vũ đâu, cô đem Tiếu Vũ đi đâu rồi?”
“Em trai tỏi đáu?” Hạ Phi cũng sốt ruột hói.
Mấy người Vạn Nhất cũng lập tức bước đến, Vạn Nhất nói: “Mau nói Tiếu Vũ ớ đâu, cô không thế ép tôi không nế tình như
vậy.”
Nhất thời mềm lòng, nếu như gây ra chuyện lớn, như thế làm sao được.
“Anh Cận Phong, anh Vạn Nhất, em không hiếu hai người nói gì cả, Tiếu Vũ làm sao?” Trên mặt Tần Nhã Hân tỏ vẻ ‘tôi không biết gì hết” giơ tay lên nói: ‘Bất tôi làm gì vậy? Lần trước không phải tôi muốn bẳt Tiểu Vũ và Hạ Phi, tôi chi nhìn thấy trên ti vi, muốn đến thăm hai đứa nhỏ, mọi chuyện đều là hiểu lầm cả.”
Láu Doanh kinh ngạc trừng to đôi mát nói: “Chà, giữa ban ngày ban mặt, nói dối không chớp mát, dáng vẻ cũng ngầu lắm, cô nói xem mấy người bọn tôi có tin không?”
Coi người ta là đồ ngốc sao.
Ban đầu Hạ Vũ Mặc bị người ta bát cóc là chuyện rất nghiêm trọng, Lâu Doanh vừa nói xong lại nghe có vẻ như đang kể chuyện cười.
Trong lòng Tân Nhã Hân rất ghét cái miệng này của Lâu Doanh, lời nào cũng bị Lâu Doanh chặn họng.
Tần Nhã Hân tỏ vẻ ngây thơ vô số tội, giọng hơi nghẹn ngào nói với Lục Cận Phong: “Anh cận Phong, em…”
Giọng nói vừa dịu dàng tình cảm lại vừa õng ẹo.
Còn chưa kịp nói xong Lục Cận Phong đã lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Trước đây nế mặt Tần Nhã Đan, Lục Cận Phong còn rất dung túng cho Tần Nhã Hân, bây giờ Tan Nhã Đan chết rồi, Tần Nhã Hân lại kiếm chuyện hết lần này đến lần khác, anh cũng rất bực mình.
Lục Cận Phong lại gần, giọng điệu lạnh lùng: “Cho cô cơ hội cuối cùng, Tiểu Vũ ờ đâu?”
“Em…” Tân Nhã Hân mở miệng, nước mát lưng tròng, người gặp người thương, quyến rũ mê người, phút chốc nước mát lại sáp trào ra, như thế có người đàn ông nào không mềm lòng chứ?
Rõ ràng là cô ta đang dùng mỹ nhân kế.
Lâu Doanh bỏng nhiên lên tiếng: “Mát cô có tật à? Người đẹp dùng chiêu này mới gọi là mỹ nhân kế, loại người như cô cùng lâm chỉ là đồ xấu xí diền hề thôi.’
Lời này rất tàn nhần.
Thật sự rất độc miệng.
Tân Nhã Hân xấu hổ đến nồi đỏ mặt tía tai, thật muốn tìm một
cái hố chui vào.
Quả thật Vạn Nhất không nhịn cười được nữa, Hạ Vũ Hạ Huy cũng không nhịn được phì cười.
Bạch Phi Minh che miệng, suýt chút đã cười thành tiếng.
Lục Cận Phong lườm Lâu Doanh một cái, gần mực thì đen mà, những lời độc mồm độc miệng này cũng có về hơi giống Tô Yên.
Tim Hạ Vũ Mặc quan trọng hơn, Lục Cận Phong lạnh lùng cảnh cáo: “Tân Nhâ Hân, đừng giẫm lên vết xe đổ của chị cô.”
Nghe xong Tan Nhã Hân chợt giật mình.
Cô ta quen biết Lục Cận Phong nhiều năm như vậy, vậy mà anh lại không nếtình chút nào.
“Anh Cận Phong, em thật sự không biết Tiếu Vũ ờ đâu, nếu như em đưa Tiểu Vũ đi, sao em lại có thế xuất hiện ở đây chứ.” Tần Nhã Hân rất cứng miệng, nói: “Em đi dự tiệc rượu, cũng chỉ là muốn lén đi thăm anh, anh không tin có thể hỏi anh Vạn Nhất.’
Vạn Nhất giơ tay ra hiệu: ’Tôi không làm chứng được.”’
Lúc này còn bao che cho Tân Nhã Hân, vậy thì thật sự ngu ngổc quá rồi.
“Hạ Huy Hạ Vũ, đi tìm.’ Lục Cận Phong lười nói lười thừa thãi, chỉ cần tìm thấy xe của Tân Nhã Hân là được.
Tân Nhã Hân bị giữ lại, những người khác đi tìm.
Mười phút sau đã tim thấy xe của Tân Nhã Hãn, ở ngay trong hầm giữ xe, nhưng bẽn trong không có ai.
Trong thời gian ngân đưa người đến chỗ khác, chuyện này không thế nào.
Trong video giám sát cúa khách sạn, có thế nhìn thấy rõ ràng trong xe đấy cúa Tan Nhã Hân có đồ.
Lục Cận Phong chú ý đến dòng người qua lại trên bến tàu, bây giờ không có một chiếc thuyền nào trẽn bến tàu có thế rời đi được, nhưng bến tàu lớn như vậy cũng khó tránh có chổ sơ hớ.
Lâu Doanh hói: ‘Anh rế, hay là tôi đưa cỏ ta về cục cánh sát trước nhé?’
“Tôi không bât Tiếu Vũ đi, anh Cận Phong, anh phái tin em.” Tần Nhã Hân giải thích nói: “Các anh cũng đã tìm rồi, không có ai, anh Cận Phong, anh ép chết chị em, lẽ nào còn muốn ép chết em sao? Em đã làm sai một số chuyện, những chuyện đó đều bời vì em yêu anh, hơn nữa cũng không đáng tội chết, các anh có chứng cứ gì chứng minh em bát cóc Tiếu Vũ không?1′
“Đưa đến cục cảnh sát.” Lục Cận Phong không hề nể tình chút nào.
Nếu như không nhác đến Tần Nhã Đan thì Lục Cận Phong cũng sẽ không đưa đi nhanh như vậy, nhưng vừa nhác đến Lục Cận Phong cũng bât đâu quyết tâm hơn.
Lâu Doanh áp giảỉ Tân Nhâ Hân: ‘Đi thôi, đến cục cánh sát
uống trà ròi từ từ nói chuyện.’
Lục Cận Phong đã lật tung hết cả bến tàu cũng không tìm được người, còn Vạn Nhất rất chắc chán, trong suốt dọc đường Tân Nhã Hân không hề dừng xe lại.
Nếu như không đưa người đi chồ khác trên đường đi, bến tàu cũng không có người, vậy thì chỉ có một khả năng.
Có thê’ người đang ở trong khách sạn.
Lục Cận Phong nghĩ đến đây lập tức nói: “Vê khách sạn.”
Khách sạn.
Tô Yên cũng không về nhà cũ nhà họ Lục, cô đang đợi tin tức.
Đợi chờ đến sốt ruột, Tô Yên lại yêu cầu khách sạn trích xuất video giám sát, thật ra cô cũng không biết tại sao lại yêu câu như vậy, cô chỉ cảm thấy mình nên làm vậy.
Tô Yên nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình giám sát trước mặt, trong video giám sát, lần thứ nhất Tân Nhã Hân đẩy xe đẩy đi lướt qua cô, đi về phía nhà vệ sinh mới của khách sạn.
Còn lần thứ hai xuất hiện trong video chính là lúc ở trước cửa nhà vệ sinh với Vạn Nhất.
Sau đó là cảnh Tân Nhã Hân rời đi từ cửa sau.
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn mười mấy màn hình video, có nhiều
chổ trong video giám sát đều có mặt của Tân Nhã Hân.
Tản Nhã Hân là người cấn thận, sao có thế ngu ngốc đẽ’ minh lộ ra trước camera như vậy? Hơn nữa cô ta còn đế lộ mấy lần.
Càng nghĩ Tỏ Yên lại càng cám thấy không đúng.
Hình như Tân Nhã Hân cố tinh đế lộ, cô ta đang dụ mọi người phát hiện ra cỏ ta?
Mục đích cúa cỏ ta là gi?
Nghĩ kĩ lại võ cũng hoảng sợ.
Tô Yèn nhanh chóng xem hết tất cả các màn hình giám sát sau đó sâp xếp lại các chi tiết trong đầu.
Rất nhanh, Tô Yên đã phát hiện ra manh mối.
Đó chính là từ lúc rời khỏi nhà vệ sinh đến cửa sau, Tân Nhã Hãn đã biến mất mười lăm phút.
Tô Yên lập tức nói vởi quẩn lý khách sạn: “Từ nhà vệ sinh đến cửa sau khoảng cách xa nhất cần bao nhiêu thời gian? Khoảng cách ngân nhất cần bao nhiêu thời gian?’
Quản lý suy nghĩ một lát nói: “Từ nhã vệ sinh đến của sau chí có một lối ra, chinh lả đi thang máy lẽn tầng một, sau đó rẽ trái ra ngoài, cùng lâm cũng chí năm phút.
Tân Nhã Hân quá thật đã từng xuất hiện trong thang máy.
Vậy mười phút cỏn lại, Tân Nhã Hân lại làm gi?
Tô Yèn vội nói: “Quán lý Mã, đưa tôi đi thử một vòng.”
“Được thôi, mợ Lục, mời đi bên này.” Quản lý Mã đi trước.
Tô Yên đi theo sau, cô toàn men theo đường Tân Nhã Hân đã đi trong video giám sát.
Đi thang máy xuống tầng một, đến tầng một rẽ trái chỉnh là đi về lối ra của cửa sau, mà rẽ phải cũng có một lối ra.
“Lối ra này đi đến đảu?’
“À, bên đổ là nhà bếp.” Quản lý Mã nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, bên phía nhà bếp còn một cái cửa nhỏ, chuyên dùng đế đi đổ rác thải trong nhà bếp.’
Nghe xong, Tô Yên lập tức bước nhanh về phía nhà bếp, tlm một đầu bếp, hỏi: ‘Có phải trước đó có một cỏ gãi trông gọn gàng sạch sẽ đến đây không?”
Đầu bếp nhở lại nói: ‘Có đến.’
“Đến làm gì?”
‘Nói là đi đố rác, cô ta đi theo sau đố rác rồi đi mất.”
Trẽn mặt đất đế một đống rác thái cúa nhà bếp, mùi võ cùng gắt và khó ngứi.
Một chiếc xe hốt rác dọn dẹp số rác thái này, đang định kéo đi.
Vào lúc xe hốt rác chuấn bị dọn dẹp rác thái của nhà bếp, Tô Yên vội vàng la to: “Khoan đã.’
Người lái xe dừng xe lại, thò đầu ra thấy một cỏ gái xinh đẹp mặc váy dự tiệc đang xông về phía thùng rác, bât đầu bới rác.
Người lái xe không quen biết Tô Yèn, nhưng lại quen quán lý Mã cúa khách sạn, nghi hoặc hói: “Quán lý Mã. đây là?”
“Anh Phạm xuống xe giúp một tay với, xuống đáy tim giúp.”
Mũi quá nồng, vừa dơ vừa thối, ruồi nhặng bay khắp noi, quán lý Mã thật sự không dám bới rác.
Tỏ Yên lại giống như nối điên, không màn đến hình tượng lao vào lục thùng rác.
Tiếu Vũ mất tích rồi, cô còn cần hĩnh tượng gì nữa chứ.
Tài xế xuống xe, bước đến trước mặt quản lý Mã nói: “Quản lý Mã, tìm gi vậy?”
“Tìm…* Quản lý Mã cũng không biết Tô Yên đang tìm cái gì, từ đầu đến cuối anh ta không biết Tỏ Yên đang làm gi cá, nhưng đây là mợ Lục, cơ hội nịnh hót tốt như vậy chắc chân không thế bó qua được.
“Mợ Lục, cho hỏi cô đang tìm gì vậy? Bọn tôi tìm giúp cô.”
Tô Yên vừa bới rác vừa tiện thể trả lời một câu: “Tìm con trai tôi.”
“Tìm con…” Quản lý Mă nhầc lại, bỗng nhiên phản ứng trờ lại, còn tưởng mình nghe nhãm, tìm con trai trong thùng rác?
Quản lý Mã hỏi lại lần nữa: “Mợ Lục, cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ lầm.”
Quản lý Mã khẽ mỉm cười, ra vẻ nịnh nọt.
“Tìm con trai tôi.’ Tô Yên lật tung mấy cái thùng rác ván không tìm thấy người.
Lần này quản lý Mã đã nghe rõ rồi, cũng không nghi ngờ, lại càng không dám nghi ngờ, anh ta nhác lại với tài xế: “Tim con trai tôi, à, nói nhầm rồi, tìm con trai giùm mợ Lục.”
Tài xê’ cười nói: ‘ở đây toàn là rác, sao lại có người được chứ?’
Tô Yên cả người hôi thối bước đến trước mặt tài xế nói: “Còn rác nữa không?”
Có lẽ do linh cảm giữa mẹ con, Tô Yên cảm thấy Tiếu Vũ ờ gần đây, lần trước Tiểu Vũ xảy ra chuyện cô cũng có cảm giác này.
Tài xế nói: “Vừa chở đi một chuyến.’
“Chở đi đâu rồi?”
“Bãi rác.”
Tô Yên lập tức chạy về phía lối ra, sau đó lại quay lại nói: “Bãi rác ở đâu?”
Quản lý Mã đứng ra nói: ‘Mợ Lục, hay là tôi lái xe đưa cô đi nhé.”
“Được, anh đi lây xe đi.”
Rất nhanh Tô Yên đã lên đường đến bãi rác.
Tô Yên mờ điện thoại lên, gọi điện cho Lục Cận Phong nói: “Rất có khả năng Tiểu Vũ bị đưa đến bãi rác rồi, bây giờ em đang trên đường đến bãi rác, em gửi định vị cho anh, mau chóng đến đây/
“Được, bọn anh đang trên đường về.” Sau khi Lục Cận Phong phát hiện ra manh mối đã vội chạy về.
Bãi rác.
Mùi hôi thối bốc lên.
Mố chiếc xe con màu đỏ rất chói mát dừng bên đường.
Tô Vân bịt mũi, tay cầm một cây gậy đang bới rác tìm kiếm.
Trước đó cô ta phát hiện Tô Yên đi ra đi vào rất không bình thường, cô ta đã cảm thấy chầc chắn đã xảy ra chuyện lớn, cô ta di ra ngoài theo Tô Yên, sau đó đã gặp Tân Nhã Hân, cô ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết người đó lén lén
lút lút, cho nẽn Tô Vân cũng đi theo.
Tô Vân tận mắt nhìn thấy Tần Nhã Hân vứt một cái túi lớn vào trong đống rác, cô ta không biết đó là gì, sau đó nhìn thấy Tô Yên ra ngoài với Lục Cận Phong bèn cảm thấy chuyện này không bình thường.
Tô Vân nửa đường quay lại bâi rác này đúng lúc nhìn thấy xe hốt rác đang kéo một xe rác đi, cô ta cũng bát đầu lái xe chạy theo.
Tô Vân cầm gậy đâm chọt kháp nơi, tìm kiếm túi rác Tần Nhã Hân đã vứt.
Chác chán Tan Nhã Hân đã giấu báu vật gì đó mới khiến Tô Yên và Lục Cận Phong sốt ruột như vậy.
Bỗng nhiên Tô Vân còn tìm được túi rác đó thật.
“Tôi lại muốn xem thử, trong đây có cái gì.” Tô Vân khẽ lẩm bẩm, rất háo hức, túi đồ lớn như vậy là gì chứ?
Trước tiên cô ta cầm gậy chọc thử, bỗng dưng đồ bên trong túi khẽ nhúc nhích.
Đây là một cái túi nilon lớn màu đen, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong có gì, cũng không thể nào đoán được.
“Á!” Tô Vân giật mình nhảy về sau một bước.
Đồ trong túi nilon vẫn nhúc nhích, Tô Vân đánh liều cầm gậy chọc tiếp.
Đồ trong túi nilon lại nhúc nhích mạnh hơn, trực tiếp lăn lộn dưới đất.
“Á á á.” Tô Vân giật mình thét chói tai.
Lúc này, xe của Tô Yên cũng đến nơi, cô vội vàng xuống xe, nhìn thấy Tô Vân ở đây cũng rất bất ngờ.
“Sao cô lại ờ đây?”
“Sao cô lại ờ đây?”
Hai người cùng đồng thanh hỏi.
Đồng trong túi vẫn đang nhúc nhích, Tô Vân cầm gậy lẻn sợ đến nỗi định đập xuống, Tô Yên vội vàng bước lên ngăn lại: “Dừng tay.’
Tô Yẽn đấy Tô Vân ra, dựng đứng cái túi rác màu đen lên, lập tức tháo dây buộc ra.
Túi rác được mờ ra, bên trong chính là Hạ Vũ Mặc.
Tô Vân kinh ngạc nói: “Sao lại có người chứ, tôi, tôi không biết thật, chuyện này không liên quan đến tôi/
Cô ta chỉ tò mò nên mới đến đây.
Hạ Vũ Mặc bị trói hai tay hai chân, miệng cũng bị dán băng dính, nhìn thấy Tô Yên Hạ Vũ Mặc hức hức một tiếng rồi khóc òa lên.
“Mẹ ơi, người phụ nữ xấu xa đó bát nạt con, cô ta ức hiếp đứa trẻ yếu ớt như con, hiếp người quá đáng rồi.”
Ban đầu Tô Yên vừa lo lắng vừa đau lòng, nhưng lời của Hạ Vũ Mặc lại khiến cô hơi dở khóc dở cười.
“Không sao ròi, mẹ đến rồi.” Tô Yên vần rất tự trách, cho dù Hạ Vũ Mặc có thông minh hơn nữa thì suy cho cùng vần là một đứa trẻ, không có đủ sức chống trả, nếu như gặp chuyện thật, châc chân sẽ chịu thiệt.
Hạ Vũ Mặc khóc một lát rồi ngừng, cảm xúc trở lại như bình thường, tự mình đứng dậy, xoa đầu và ngực của mình nổi: ‘Mẹ ơi, con thấy hơi đau.”
Những cơn đau này ếẽu do Tô Vân vừa rồi câm gậy chọc.
Ánh mắt sâc lẹm của Tô Yên liếc qua, Tô Vân sợ hẫi vội nói: “Tôi cũng không biết bèn trong sẽ có người, tôi còn tường lã đồ gì nữa đó.”
“Sao cò lại ở đây? Cô cùng một giuộc với Tân Nhă Hân sao?”
“Tôi chỉ tò mò nên đi theo đến đây thôi, Tô Yên, cô đừng đố oan cho tôi, con trai cô xảy ra chuyện không liên quan đến tôi, cô đừng lấy việc công trá thù riêng.” Tô Vân vần còn rất kiêng dè Tỏ Yẻn, dù sao thì chỗ dựa cúa Tô Yên lại vững châc hơn rồi, còn là ỏng lớn có thế bóp chết cô ta bất cứ lúc nào.
Tỏ Ván đã ngồi tù một lần, càng ngày càng biết điều hơn, thấy ké yếu thì bât nạt, thấy ké mạnh thì kiêng dè.
Tỏ Yên cũng không nhìn thấy Tô Vân đi cùng Tân Nhã Hân
trong video giám sát, hơn nữa lúc Hạ Vũ Mặc xảy ra chuyện Tô Vân cũng đang ở sảnh lớn, Tô Yên cũng tin lời Tô Vân, chuyện của Hạ Vũ Mặc không liên quan đến cô ta.
Vài chiếc xe cũng chạy về phía này, Lục Cận Phong đã đến.
“Cha ơi, anh, cha nuôi.” Hạ Vũ Mặc vẫy vầy bàn tay mũm mĩm.
“Em trai.” Hạ Phi chạy đến trước mặt Hạ Vũ Mặc trước, anh em hai đứa cùng trải qua khó khăn ở trại mồ côi ngần ấy năm, tình cảm cũng ngày một tăng lên.
Hạ Phi ôm chầm lấy Hạ Vũ Mặc, an ủi một chút, đến gần ngửi thấy mùi thối, Hạ Phi bèn bịt mùi nổi: ’Em trai, em thối quá.”
“Đâu có thối, không thối chút nào, anh ơi, ôm đi.” Hạ Vũ Mặc đùa dai, lại đến gần bảo Hạ Phi ôm.
Hạ Phi lập tức bỏ chạy, Hạ Vũ Mặc cứ đuối theo, hai anh em bát đầu nô đùa.
Vạn Nhất cười trên nỗi đau của người khác nói: “Hạ Phi, cứ đế em trai ôm một lát đi, nhóc làm anh trai mà.”
Hạ Phi: ‘Ngài Vạn, không biết thì đừng có nổi, anh đến ôm thử đi.”
Hạ Vũ Mặc còn quay người chạy về phía Vạn Nhất, ôm chầm lấy Vạn Nhất, cười khanh khách nói: “Cha nuôi, ôm một cái.”
Vạn Nhất:”…”
Nhìn mọi người vui đùa, Lục Cận Phong khẽ thở phào một hoi, lộ vẻ tươi cười.
Đúng là hú hồn một phen.
Lúc này một chiếc xe hốt rác lớn từ nơi khác chạy đến, trực tiếp xúc một cái, đổ toàn bộ rác vào trong máy xay.
Cho dù lè loại rác gì cũng đều xử lý như vậy.
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn thấy cảnh này trong lòng bống chốc khiếp sợ.
Nếu bọn họ đến muộn một chút, Hạ Vũ Mặc đâ bị bỏ vào trong máy xay rồi.
Chiêu mượn dao giết người hay lám.
Sự căm hận và nỗi khiếp sợ dấy lên trong lòng Tô Yên.
Lần này cô chác chán sẽ không tha cho Tân Nhã Hân.

Nhấn Mở Bình Luận