Khẩp người Tỏ Yèn vả Hạ VQ Mặc toàn là mùi rác, cực kỳ hòi thối, mọi người về nhà cũ nhà họ Lục tám rửa thay đồ trước. Còn về Tô Vân, Tô Yên cũng không thèm quan tâm nữa.
Tô Vân cùng lắm chỉ là người đến hóng chuyện thôi, hơn nữa bây giờ cô ta là con gái nhà họ Chu, có tiếng như vậy sẽ không làm chuyện ngu ngốc để mình vào tù thêm lần nữa.
Nhưng chuyện này không phạm pháp nên Tô Vân mới thích nghe ngóng như vậy.
Thấy mọi người đã đi hết, Tô Vân thờ phào một hơi, may mà Tô Yên không gây phiền phức cho cô ta, nếu như cô lợi dụng việc công trả thù rièng, nói chuyện Hạ Vũ Mặc mất tích có liên quan đến cô ta, cô ta chắc chân lại phải bị tạm giam vài ngày nữa.
Tô Vân chỉ muốn xem trò cười của Tô Yên, nào ngờ suýt chút đã rước họa vào thân.
Ném gậy gỗ đi, Tô Vần cũng lái xe rời đi.
Nghĩ đến cuộc hẹn với sở Hướng Nam, Tô Vân đến thằng khách sạn đợi trước.
Đứng ở bãi rác lâu như vậy, khó tránh có mùi hơi nồng, Tô Vân gửi tin nhán cho sở Hướng Nam, sau đó đi tầm rửa.
Tỏ Vân tâm ớ trong phòng tâm, cố tình tẩm rửa toàn thán sạch sẽ thơm tho, sau đó cỏ ta bât đầu áo tướng đến cánh tượng ớ cùng với Sở Hướng Nam.
Hai người làm vợ chồng từ đó đến nay, sở Hướng Nam ở bên cô ta tống cộng có hai lần, cô ta tốn biết bao công sức cũng
không thể khiến Sở Hướng Nam ngủ lại trong phòng cô ta.
Bây giờ đã ly hôn rồi, Sở Hướng Nam chủ động hẹn cô ta, trong lòng Tô Vân vô cùng vui vẻ, vừa hồi hộp vừa háo hức chờ mong.
Đàn ỏng, chín mươi phần trăm đều thích ăn vụng, ớ nhà làm gì kích thích bầng ở ngoài.
“Lạch cạch!”
Bẽn ngoài vang lẽn tiếng vặn cứa.
Tô Vân mừng thàm trong lòng, chác chán sờ Hướng Nam đã đến rồi, cô ta đang định mặc quân áo vào rồi ra ngoài, nghĩ lại một chút, sau đó lại nâm trong bồn tâm, giọng nói dịu dàng khẽ gọi: “Hướng Nam, lấy quần áo giúp em được không, ờ ngay trên giường đó, khi nãy em quên lấy rồi.”
Bên ngoài có tiếng bước chán thật.
Tô Vân càng vui mừng hơn, giả vờ ra vẻ dè dặt bày ra tư thế xinh đẹp trong bồn tám.
Cửa phòng tắm vừa mờ ra, một cánh tay cầm quần áo đưa tởi.
“Hướng Nam, anh cầm vào đây đi, hình như chân em bị trật rồi, không đứng dậy được.’
Giọng nói của Tô Vân dịu dàng quyến rũ, đàn ông nghe thấy cũng phái tan cháy.
“Cô tự đến lấy đi.” Giọng nói của Sớ Hướng Nam hơi nóng náy.
Tô Vân nào biết, lúc này không chỉ có một mình sở Hướng Nam đứng ngoài cửa, mà còn có Vạn Linh San.
Vạn Linh San lúc này véo lỗ tai Sớ Hướng Nam, vé mặt vô cùng tức giận.
Phụ nữ bấm sinh đã có tính hay ghen, trước đây Vạn Linh San còn ghen với cá Tỏ Yên, đừng nói là vợ cũ như Tô Vân này.
Tin nhán Tô Vân gửi cho sờ Hướng Nam đúng lúc bị Vạn Linh San nhìn thấy, lúc này mới có cảnh Vạn Linh San đưa sở Hưởng Nam đến bẳt ghen.
Tô Vân thấy một lúc lâu sau vần khống có ai mang đồ vào mới đứng dậy bước ra.
“Hưởng Nam, em vừa…” Tô Vãn cỏn chưa nói xong đã nhìn thấy Vạn Linh San đứng trước cửa, giật mình thét chỏi tai, vội vàng chạy vào quấn khăn tám.
Vạn Linh San nhìn thấy dâng vẻ của Tò Ván suýt chút đã giận tím người, càng véo lỗ tai Sớ Hướng Nam mạnh hơn, nói: “Sớ Hướng Nam, anh còn gì đế nói nữa không? Bây giờ tôi bát tại trận rồi, anh phản bội tôi ra ngoài chơi gái, tôi phải v’ê nói cho bố tôi biết.”
Vạn Linh San toàn nhờ vào nhà mẹ đẻ mới có thế giữ chặt được Sở Hướng Nam, lấy nhà mẹ đẻ ra uy hiếp sở Hướng Nam đã là câu cửa miệng của cô ta.
Sớ Hướng Nam VỘI vàng giái thích: “Linh San, chuyện này thật
sự không liên quan đến anh, lè cô ta, cô ta không biết xấu hổ dụ dồ anh.”
Tỏ Vân quấn khăn tám bước ra nghe thấy lởi nảy, vừa tuyệt vọng vừa tức giận nói: “Sở Hướng Nam, anh có phải là đàn ông nữa không, rõ ràng là anh hẹn tôi đến đây, bây giờ anh không dám nhận chứ gì.”
“Tỏi hẹn cô khi nào, cô gứi tin nhắn cho tỏi, may mà Linh San nhìn thấy, nếu không thì tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội được.’ Sở Hướng Nam không biết xấu hồ ngụy biện: ‘Linh San, em nhất định phải tin anh, anh yêu em
mà.”
Phụ nữ đều không cưỡng lại được những lời nói ngọt ngào của đàn ông.
Vạn Linh San châc chân sẽ tin người đàn ông của mình, cám thấy mọi chuyện đều là lỗi của người khác.
“Tô Ván, cái đồ khôri không biết xấu hổ này, dám dụ dổ chồng tôi, tôi liều mạng với cỏ.” Vạn Linh San ưỡn chiếc bụng to lẽn cấu xe Tô Vân.
Tô Vân cũng không phải dạng vừa, vừa nẳm tóc Vạn Linh San đánh trá vừa nói: “Cô đánh tỏi thì có ich gi, người Sớ Hưởng Nam thật sự thích chính là Tô Yẽn, vừa rồi trên bữa tiệc anh ta còn đi quyến rũ Tô Yên, còn nói muốn đá cô cưới Tô Yên.”
Sờ Hưởng Nam lật đật giải thích: “Tô Vân, đừng có vu khống hãm hại người khác, Linh San, em đừng tin lời cô ta nói, cò ta cố tình chia rẽ vợ chồng chúng ta đó, Tô Vân, tôi có vợ rồi, sao tôi có thể làm bậy ở bên ngoài chứ, rõ ràng là cô dụ dỗ tôi.”
Cặn bã rõ ràng như vậy.
“Dám chia rẽ vợ chồng bọn tôi, tỏi đánh chết cỏ.” Sức chiến đấu của Vạn Linh San cũng rất mạnh.
Vạn Linh San không chỉ hung hăng mà đãu óc cũng rất nhanh nhạy, trực tiếp báo cánh sát đưa Tò Vàn vào cục cảnh sát, lý do là dụ dỗ đàn ông đã có vợ, phá hoại hoại hạnh phúc gia đình người ta.
Tỗ Vân tức đến nỗi suýt ói máu.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là Vạn Linh San còn chụp ảnh lại, tung lên mạng những bức ảnh Tô Vân gửi tin nhân dụ dồ sở Hưởng Nam, hẹn đến khách sạn, còn có ánh cấu xé ớ khách sạn.
Châm ngôn sống của Vạn Linh San là, ai động đến đàn ông của cô ta, cô ta sẽ chơi với người đó đến cùng.
Đã nói chuyện xấu trong nhà không thế đồn ra ngoài, Vạn Linh San lại làm ầm lên, dân CƯ mạng thích hóng chuyện, trên mạng vô cùng nhộn nhịp.
Bức ảnh Vạn Linh San xách lỗ tai sở Hướng Nam còn được phóng to gửi đi khắp nơi, dân mạng mía mai Sớ Hướng Nam ăn bám cũng không xong.
Phần bỉnh luận cũng có nhiều người ủng hộ Vạn Linh San, đối xứ với người thứ ba thì phái mạnh tay như vậy.
Phá hoại gia đình người khác, quá xấu hổ.
Scandal này vừa tung ra, hai nhà họ Vạn và nhà họ sở đều bị ảnh hưởng, cố phiếu rớt giá không ít.
Nhà họ Sớ thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, nhà họ Sớ bị mất hết mặt mũi, trong giới nhà quyền thế, cho dù là cưới nhà giàu hơn hay gả cho nhà giàu hơn, bên yếu thế kiểu gì cũng sẽ chịu tủi thân một chút.
Chuyện này sợ là một thời gian sau sẽ trở thành chủ đề câu chuyện trong lúc rảnh rồi của mọi người.
Lúc Tô Yén đến cục cảnh sát gặp Tân Nhã Hân, đũng lúc nhìn thấy Tô Vân bị đưa đi giam giữ.
Tô Yên hỏi một chút mới biết, hóa ra là Vạn Linh San đưa vào đây.
Tỏ Vân còn chưa được xem trò cười cứa Tỏ Yẽn, trái lại mình lại trở thành trò cười cho cô, cô ta vội vàng cúi thấp đầu, không để cho Tô Yên nhìn thấy.
Tỏ Yên nói: “Đừng trốn nữa, người cô lớn như vậy, tôi cũng không bị mù, không nhìn thấy.”
“Cô đến để xem trò cười của tôi đúng không?” Tô Vân căm giận nói: “Cô đừng hả hé, Sở Hưởng Nam vần chưa từ bỏ ý định với cô, sớm muộn gì Vạn Linh San cũng sẽ gây phiền phức cho cô, bảo cô lang lơ, ai cũng lấy làm chồng được.”
“Cảm ơn đã nhâc nhở.’ Tô Yên gật đầu, còn ra vẻ cảm ơn nói: “Ngã trẽn người một người đàn ỏng tận mấy lần, Tô Ván, cô cũng tài thật đó.*
Tô Vân:
Cô ta rất hối hận.
“Là Sớ Hướng Nam hẹn tôi trước.’
“Không có lửa làm sao có khói, cô là loại người gì tôi còn không biết sao?” Tô Yên tò mò hỏi: “Rốt cuộc sở Hướng Nam hấp dẵn cỏ ở điếm nào vậy? Lảm cô chết mè chết mệt như vậy? Cô thích anh ta bởi vẻ đẹp trai, hay là thích sự lợi hại về chuyện ấy của anh ta?”
Lòng dạ Tô Vãn xấu xa, nhưng lời này của Tô Yèn lại khiến cô ta đó mặt.
Kể ra cũng rất xấu hổ, nhiều năm như vậy cô ta chỉ có mình sở Hướng Nam, còn chỉ làm chuyện đó hai lần.
Phụ nữ đều có cám xúc phức tạp đối với người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình, đây cũng là một trong những lý do tại sao Tô Vân đâm đấu vào sở Hướng Nam.
Tỏ Yên hiếu ra, nói: “Tôi cám thấy cô nên quen thèm vài bạn trai nữa, dần dần cô sẽ nhận ra, Sờ Hướng Nam cháng là cái thá gì cả!”
Sắc mặt Tô Vãn càng đỏ hơn, bình thường trỏng cô ta rất buông thá, nhưng thật ra lại rất báo thú.
“Chị!” Lâu Doanh từ trong cục cảnh sát bước ra: “Chị đến nhanh thật, Đội trưởng Lãnh đang thấm vấn Tân Nhã Hán, chị có muốn đi xem thử không?’
Tô Yên lác đàu: “Tạm thời không đi nữa, đợi thẩm vấn xong rồi đi.’
Cô đang tránh tai tiếng.
Lâu Doanh làm việc ờ đây, nếu cô bước vào lúc đang thấm vấn, sợ là Lâu Doanh sẽ bị người ta dị nghị.
Lâu Doanh lập tức hiếu ý, nói: “Chị, vậy chị đến phòng làm việc của em ngồi một chút đi.”
“Được, đi xem thử!”
Phòng làm việc của Lâu Doanh rất đơn gián, cả cái bàn đều sạch bỏng, chỉ đặt một chậu cây xương rồng.
Các cô gái khác đều trông sen đá, tròng hoa cỏ. Láu Doanh lại rất đặc biệt, trồng một chậu xương rồng có gai.
“Chị, chị ngồi đi.” Lâu Doanh rất nhiệt tình, nào là rót nước, nào là mang đ’ô ăn vặt giấu riêng ra cho Tô Yên, Lâu Doanh đang có cám giác hạnh phúc của việc đi làm được người nhả đến thăm.
Tô Yên thấy một bàn đầy đồ ăn vặt, ngạc nhiên nói: “Sờ thích của em đúng là khác người mà, toàn lã hoa quả khô.”
Lâu Doanh cười nói: ‘Đều do đồng nghiệp tặng cả, chị, chị thấy môi trường làm việc của em thế nào?”
“Cũng được lâm…” Tô Yên suy nghĩ cách miẽu tả một lúc lâu mới nói: “Đơn gián thoái mái.”
Cô không tiện nói Lâu Doanh keo kiệt nên mới nói khéo như vậy.
“Chị, cái này đã là gì đáu, em cho chị xem hoa quá khỏ thật sự/ Lâu Doanh thăn bí bước đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sồ ra, ra hiệu cho Tô Yên nhìn xuống lầu.
Tỏ Yèn nghi ngờ, bước đến bèn cửa số nhìn xuống, lập tức hiếu ra, buộc miệng nói: “Lâu Doanh à, chị còn tưởng em vào hang sói, vần rất ỉo lẳng cho em đó, bây giờ chị mới nhận ra, em chính là con sói chui vào hang cừu, chị nên lo lâng cho bọn họ mới đúng.”
Cửa sổ đối diện một sân luyện tập, một đám đàn ông đang tập luyện bên dưới.
Cánh tay đế trần, vóc dáng như vậy mới gọi là đẹp, là kiếu làm người ta chảy dãi.
Lâu Doanh cân móng tay, giả vờ ngại ngùng cười nói: ‘ồi chao, chị, chị đừng nói vậy mà, người ta đói khát như vậy, nhìn cũng đã con mât rồi/
Hai tay Tô Yên run rẩy, nói quá: “Mẹ ơi, nồi hết cả da gà rồi, em nói chuyện bình thường chút đi/
Lâu Doanh trước nay vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ, bổng nhiên lại làm cô gái ngây thơ ngoan ngoãn, có cảm giác rất trái ngược, tính cách này hoàn toàn không hợp.
Lảu Doanh:
“Chị, em gọi đây là ngám mơ giải khát không ăn được thịt
heo, nhưng nhìn thôi cũng đỡ thèm.’ Lâu Doanh nhìn các anh chảng đẹp trai dưới sản, hơi kích động nói: “Bọn em nghe ngóng rồi, các ông lớn này đều độc thân, có người còn là trai tân, còn chưa từng có bạn gái, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi/
“Lâu Doanh à, chị thấy em vì đám đàn õng này mới đến đây làm việc/ Tô Yên hỏi: “Đội trường Lãnh đâu? Không phải lúc trước em thích anh ta sao? Nhanh như vậy đã đổi ý không thích nữa rồi à?”
“Đừng nhác đội trường Lãnh với em, bọn em đều là người chung ngành/ Lâu Doanh xua tay, hơi chán nản nói: “Đội trưởng lãnh là hoa đẫ có chủ, anh ta đã cổ bạn trai rồi/
“Đợi đã, bạn trai?” Tô Yên sợ mình nghe nhầm dẫn đến hiếu lâm.
“Đúng vậy.” Láu Doanh buông tay, bùi ngùi nói: “Thời buổi này không chí giành đàn ông với phụ nữ, còn phái giành với cá đàn ông nữa, khổ quá mà.”
Tô Yên cảm thấy rất bất ngờ, dáng vẻ Lãnh Phùng mạnh mẽ đầy nam tinh như vậy, vậy mã là kiếu chơi cả nam và nữ thật.
“Nào nào nào, Lâu Doanh, nói rõ ràng cho chị nghe.” Tính hóng hớt của Tô Yên bắt đầu nổi lên, kéo Lâu Doanh lại hỏi: ‘Em đã thấy bạn trai của đội trường Lãnh bao giờ chưa, trông thế nào?”
“Cũng bình thường, lè một người ốm yếu/ Lâu Doanh bĩu môi, giọng điệu chán ghét nói: “Chị, chị cũng gặp rồi đó.”
“Ai?*
“Vạn Nhất.”
Tô Yên còn tường mình nghe nhầm, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Ai?’
“Vạn Nhất đó!” Lâu Doanh nói: “Chị, đừng nôi lả chị ngạc nhiên, lúc đầu em cũng ngạc nhiên lâm, chị nói xem có phải Vạn Nhất có thù với em không, em khó khăn lám mới vừa ý một người đàn ông, anh ta còn đến giành với em, còn cố tình dặn đi dặn lại, bảo em không được có ý gi với đội trưởng Lãnh, em kế cho chị nghe, bây giờ Vạn Nhất đang đề phòng em như đề phòng cướp vậy.’
Tô Yẽn:
Sao cô lại cảm thấy không đáng tin lâm.
Sao vạn Nhất lại có thể là người như vậy?
Lảu Doanh lại tiếp tục chế giễu: Em thật không biết anh ta sổng đến hiện tại bầng cách nào, vậy mà lại bị Tần Nhã Hân lừa xoay như chong chóng, người ta gọi ba tiếng “anh Vạn Nhất” là anh ta đã mềm lòng rồi, hôm nay nếu không phải anh ta lại mềm lòng, Tiếu Vũ đã không bị giày vỏ rồi, chị nói tập đoàn Vạn Thị lớn như vậy, giao cho anh ta sao vẫn chưa phá sản chứ.”
“Chuyện nãy cũng không thế trách Vạn Nhất hết được.”
Vào lúc này Vạn Nhất thả Tần Nhả Hân đi, Tô Yên vẫn có thế hiểu được, dù sao hai người cũng quen nhau nhiều năm như
vậy, lúc đó Vạn Nhất cũng không biết Tiếu Vũ xáy ra chuyện.
Tân Nhã Hân lại khéo ăn khéo nói, còn rất biết diền kịch, tính tình Vạn Nhất nói năng chua ngoa nhưng rất dễ mềm lòng, châc chân sẽ bị lừa.
“Không trách anh ta thì trách ai?” Lâu Doanh nhác đến lại tức giận, cô ta chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Chị, sao chỉ có mình chị đến đây, anh rể đâu?”
“Chị không cho anh ấy đến.” Tỏ Yên nói: ‘Với quan hệ giữa Lục Cận Phong và Tân Nhã Hân, nếu đề anh ấy đến cũng sẽ rất khó xử.’
“Chuyện này có gì khó xứ chứ, một người là con trai mình, một người là người dưng nước lã, ai cũng biết nên chọn thế nào nà.”
Lâu Doanh nói chuyện rất thắng thân, trong lỏng Tô Yèn chợt sửng sốt, thật ra cũng là vậy thật, chỉ là cô tự đoán mò, Lục Cận Phong chưa chác sẽ nghĩ như thế.
Hai người đang nói chuyện, Bạch Phi Minh từ bẽn ngoài bước vào, nói: ‘Lâu Doanh, người nhà họ Chu đến nộp tiền báo lãnh, cậu đi xử lý đi, mình muốn nghỉ ngơi một lát.”
Tô Yên chợt hỏi một câu: ‘Người nào của nhà họ Chu đến
vậy?”
Bạch Phi Minh đáp: ‘Chu Kiệt.”
“Xem ra nhà họ Chu cũng coi trọng Tô Vén thật, vừa mới vào đáy đã có người đến nộp tiền báo lãnh rồi/
Tô Yên không tham dự chuyện bảo lãnh Tô Vân, Lãnh Phùng đã thấm vấn xong, Tô Yên đã có thế gặp Tân Nhã Hân.
Trước khi đi gặp Lâu Doanh, Lãnh Phùng truyền đạt lại lởi khai của Tân Nhã Hân, tổng kết lại bầng một câu, không liên quan đến cô ta.
Lãnh Phùng cũng không thế khiến Tân Nhà Hân nói ra sự thật.
Tô Yên bống nhiên cảm thấy mình không cần đi gặp Tân Nhã Hân nữa.
Có camera giám sát, có Tiếu Vũ làm nhản chứng, cộng thèm trước đây Tần Nhã Hắn đã bát Hạ Vũ Mặc ở thôn Trương Gia, nhiều nhân chứng như vậy, Tân Nhã Hân muốn thoát tội cũng không dễ như vậy.
“Đội trướng Lảnh, với tình hình cứa Tân Nhã Hân sẽ khép tội thế nào?’
“Bât cóc không thành, chuyện này nếu nặng thì ngồi tù bảy tám năm cũng không thành vấn đề.”
“Nên xử thế nào thì xử thế ấy, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng.”
“Theo quy trinh, Tân Nhã Hán có tội đương nhiên sẽ có pháp luật nghiêm trị cô ta rồi.” Nói đến việc cõng, vé mặt Lãnh Phùng vô cùng nghiêm túc, nói chuyện chính xong anh ta còn do dự hỏi: “Mợ Lục, cô là chị gái của Lâu Doanh, tôi muốn hỏi thâm cô một chút, bình thường Lâu Doanh có sở thích gì?”
“Sở thích?”
Hỏi thăm thẳng thân như vậy, đồ ngốc cũng biết ý của Lãnh Phùng.
Tô Yên ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng Lãnh, anh có ý gì?”
Không phải Lâu Doanh nói Lãnh Phùng và Vạn Nhất là một cặp sao?
Xây ra vấn đề ở chổ nào vậy?
“Chị dâu, hóa ra chị ở đây, đại ca đang tim chị đó.” Vạn Nhất bổng nhiên bước đến, mim cười ngât lời Lãnh Phùng .
“Lục Cận Phong đến rồi?*
“Đại ca không yên tâm về chị nèn cũng đến đây, chị mau đi đi.”
“Được.” Tô Yên vừa nghe thấy Lục Cận Phong đến cũng quên mất những lời của Lãnh Phùng.
Tô Yên vừa đi, Vạn Nhất cấn thận quan sát, chắc chắn Tõ Yên đã đi mới đóng cứa phòng làm việc lại, nhìn Lãnh Phùng nói: “Lãnh cục băng, sao cậu lại không biết suy nghĩ như vậy, cậu thích mầu dạ xoa sao?”