Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Cái ngày Vạn Nhất sợ chính là đây, chính là cât đứt suy nghĩ về Lâu Doanh, giờ thì tốt rồi, Lãnh Phùng thật sự có ý với cô ấy, mọi chuyện bẳt đầu rối rầm rồi đầy.
Lãnh Phùng ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau nhìn Vạn Nhất: “Tôi cảm thấy Lâu Doanh không tệ chút nào. có thế đánh nhau, có thế gánh vác nhiều chuyện…”
Vạn Nhất suýt nôn ra đất: “Biết đánh nhau là chuyện cúa quân lính, chiến sĩ, còn cô ấy là phụ nữ mà.”
Lãnh Phùng: “Lâu Doanh thú vị, hài hước.”
Vạn Nhất: “Khấu vị của anh bị sao vậy? Có mà điên điên khùng khùng thì có.”
Lãnh Phùng: “Tâm tư Lâu Doanh rất đơn giản.”
Vạn Nhất: “Đó gọi là vụng về.”
Lãnh Phùng: “Lâu Doanh cô ấy…”
Đột nhiên Lãnh Phùng không nói nữa, anh ta nhìn chằm chằm Vạn Nhất, rồi bống chuyển đề tài: ‘Anh cũng thích Lâu Doanh à?”
“Ha ha!” Vạn Nhất CƯỜI chế giễu hai tiếng, sác mặt lạnh lùng: “Sao có thế chứ, tôi thích ai thì thích lại đi thích mẫu dạ xoa đó, tôi chỉ đang khuyên anh với tư cách là một người bạn, đừng có chọc và hố lửa, anh mà lấy cô ta làm vợ thì coi chừng tổ tiên dưới suối vàng cũng nhâm mẳt không yên đâu.”
“Tỏi thấy anh nói cũng hay đấy.” Lãnh Phùng sờ sờ cầm mình,
nói: ‘Nhà họ Lãnh vô cùng lạnh lẽo buồn té, nếu như có được Lâu Doanh thì châc chân sẽ trở nên náo nhiệt hơn nhiều, chúng tôi vừa có thể làm việc cùng một chỗ, như vậy không chí chung sống cùng nhau mà còn làm công việc giống nhau luôn, quá tuyệt!’
Vạn Nhất trợn mât, có hơi kích động, vội vàng nói: “Tuyệt, tuyệt cái quái gì, đó là cái hố lửa đó, anh đừng có dại mà nhảy vào.”
“Tôi họ Lãnh, nếu Lâu Doanh là cái hố lửa thì kết hợp lại vừa hay lại thành ấm áp, hợp quá còn gì.” Lãnh Phùng đứng dậy, VỒ VỒ tay lên bả vai Vạn Nhất: “Vốn dĩ tôi còn đang do dự, giờ nghe anh nói vậy thì tôi càng chắc chăn một điều Lâu Doanh sinh ra để dành cho tôi, hồi trước tôi còn lo anh thích cô ấy, không tiện ra tay, giờ thì hay quá rồi, nếu anh đã không thích cô ấy thì tôi sẽ ngỏ lời với Lâu Doanh.”
Vạn Nhất:
“Này Lãnh cục băng, tôi thấy Bạch Phi Minh cũng được đấy, anh xem anh lạnh lùng, cô ta cũng lạnh lùng, quá hợp luôn, nếu hai người ờ cạnh nhau thì mùa hè khỏi phải bật điều hòa.” Vạn Nhất rất tích cực giao bán Bạch Phi Minh, anh ta nói: “Tôi còn nghĩ xong tên cho con hai người rồi cơ, cứ gọi nó là cục băng, quá hợp lý luôn!”
Lãnh Phùng:”…”
“Tôi sợ lạnh.” Lãnh Phùng nói: “Cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó nhớ đến uống rượu hỷ của tôi.”
Vạn Nhất vội nói với theo: “Này, anh đừng theo đuổi cái đồ mẫu dạ xoa kia nữa, đừng nói sớm kéo bước không qua.”
Lãnh Phùng gật đầu, tỏ ý vô cùng đồng ý: “Tính cách của Lảu Doanh hoạt bát, tôi còn không biết sở thích của cô ấy là gì, Vạn Nhất, hai người quen biết nhau lầu như vậy, anh có biết Lâu Doanh thích ăn món gi không? Anh có nhiều kinh nghiệm, mau nghĩ cách giúp tôi đi.”
“Tôi FA bao lâu nay, kinh nghiệm có hơn anh chút nào đâu?” Vạn Nhất giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười đểu: “Cô ta gì mà cháng ãn được…”
NÓI đến đây đột nhiên Vạn Nhất nhớ ra một chuyện, nói: “Lâu Doanh thích àn lấu nhất, hơn nữa phải lã loại cực kỳ cay, càng cay càng tốt.”
Lãnh Phùng có chút không tin nổi: ’Anh châc chứ?”
“Tôi và cô ta quen biết nhau lâu vậy rồi, đương nhiên tôi rõ hơn anh chứ, anh xem tính cách của Lâu Doanh có nóng nảy y như quả ớt đỏ không? Giống quá còn gì!”
Cách nói này cũng hợp lý.
Lãnh Phùng gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Chưa từng theo đuổi phụ nữ nên không có mấy kinh nghiệm.
“Còn, đương nhiên là còn rồi.” Vạn Nhất nói: “Lâu Doanh rất xem trọng địa điếm ăn uống, anh nhất định phái dẫn cô ta tới một nơi gần bế nước, đèn hơi tối tối một tí, sau đó tặng cho cô ta một bó hoa, thử nghĩ xem cảnh tượng đó lãng mạn biết bao.”
“Cũng không tồi.” Lãnh Phùng ung dung gõ gõ ngón tay: “Lâu
Doanh thích hoa gì?’
Vạn Nhất buột miệng nói: “Hoa loa kèn.”
“Hoa loa kèn?” Lãnh Phùng cau mày.
Vạn Nhất lâc lâc đầu rồi vội vàng nổi tiếp: “Hoa loa kèn hay còn gọi là hoa bìm bịp, cũng gọi là tịch nhan, là loại hoa vô cùng giàu tình cảm, anh mà tặng cô ta hoa loa kèn thì chác chán cô ta sẽ thích lâm.”
“Được.” Lãnh Phùng không còn nghi ngờ gi Vạn Nhất, trùng hợp thay đúng lúc này Lâu Doanh cũng bàn chuyện xong từ bên ngoài đi vào, Lãnh Phùng nói: “Lâu Doanh, tan làm đi ăn cơm cùng tôi nhé.”
Vạn Nhất:
Thế này cũng nhanh quá rồi.
Lâu Doanh vừa nghe tới chuyện đi ăn cơm thì cảm thấy rất vui, suýt nữa thì cô ta gật đầu đồng ý, nhưng thấy Vạn Nhất côn ở đây nên bất giác trở nên hơi căng thắng: “Đội trưởng Lãnh, anh có lòng mời tôi ăn cơm khiến tôi thấy ngại quá.’
Chính cung nương nương còn đang ở đây, thì dù đội trưởng có mời cơm cô cũng không tiện đồng ý.
Lâu Doanh đã đồng ý với Vạn Nhất rằng sẽ không tiếp xúc gần gũi với Lãnh Phùng.
Vạn Nhất đang định thớ phào một hơi thì Lãnh Phùng đã nói: ‘Cô và Bạch Phi Minh nhậm chức cũng đã lâu, biểu hiện
khá tốt, tối nay tôi mời mọi người một bữa coi như tiệc chúc mừng.”
Lâu Doanh đáp lại: “Không vấn đề gì ạ.”
Vạn Nhất kinh ngạc nhìn Lãnh Phùng, đúng là Lãnh cục băng có khác, coi bộ rất thành thạo trong bộ môn hẹn gái này ha, còn biết lấy người khác ra làm bàn đạp cơ đấy.
Như này mà kêu không biết tán gái, thành thạo điêu luyện quá còn gì nữa.
Lãnh Phùng còn có chuyện cần giải quyết nèn đi trước, trong văn phòng chỉ còn lại Vạn Nhất và Lâu Doanh.
Lâu Doanh lạnh lùng nhìn Vạn Nhất: ’Anh còn ở đây làm gì?”
“Cô nghĩtôi muốn vào phòng làm việc của cô châc?” Vạn Nhất cũng không vừa.
“Thong thả mà đi, không tiền.”
Vạn Nhất mới đi được vài bước đã lùi lại, nói: “Tối nay cô thật sự muốn đi ăn à?”
“Đi chứ, đội trường muốn chúc mừng tôi và Bạch Phi Minh mà, này là được cấp trên khen thướng, anh là “bạn gái” cúa đội trưởng mà, có thê’ đừng nhỏ nhen vậy không?’ Lâu Doanh bĩu bĩu môi: “Đội trưởng thích đàn ông, tôi cũng thích đàn ông, hai chúng tôi có chung sở thích, tôi có muốn bấu nhờ vào bờ tưởng như anh cũng bấu không nối.”
Lâu Doanh cám thấy người Vạn Nhất cần đề phông lã mấy
người đàn ông chứ không phải cô.
Vạn Nhất vần không yên tâm: “Tối đi ăn nhớ gửi địa chỉ cho
tôi.”
“Này gà luộc, anh đúng là lòng dạ hẹp hòi quá đấy.” Lâu Doanh cảm thấy thật cạn lời, sau đó bèn lải nhải mấy lời đạo lý: “Đàn ông có sự nghiệp của riêng mình, anh cũng đâu thế lúc nào cũng dính lấy đội trường như thế được, phải để anh ấy ra ngoài tự do một chút chứ/
“Tôi lã tôi không yên tâm về cô đó.” Vạn Nhất cũng lười glái thích, lời này cũng không có sai, chỉ là rất nhiều năm sau đó Lâu Doanh mới hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.
Chữ nghĩa Trung Quốc ta quả là vô cùng uyên bác!
“Được rồi dược rồi, tới lúc đó tôi sẽ gửi định vị cho anh.” Lâu Doanh phất tay, lẩm bẩm: “Giới tính anh ta chấc chắn là phụ nữ, nói lảm nhảm đau cá đầu.”
Vạn Nhất:”../
“Tôi là đàn ông đích thực đấy nhé/
“Có người đàn ông nào yếu mềm như anh không, tôi còn chưa tìm anh tính số chuyện thả Tân Nhã Hân đi, người phụ nữ xấu xí đó mới gọi anh một tiếng anh Vạn Nhất đã mất hết hồn vía.”
Vạn Nhất cũng tự trách bản thân rất nhiều, lần này anh không phải bác lại mà chỉ nhìn Lâu Doanh rồi nói: “Mẫu dạ xoa, Tân Nhã Hân được sếp tài trợ cho đi học, còn đi du học, anh ấy coi cô ta như em gái ruột, vả lại tôi quen biết Tân Nhã Hân bao
nhiêu năm rồi, hồi trước tôi cũng đối xử với cô ta như em tôi.”
“Chuyện bây giờ thì tôi không thế nhận xét được, nhưng tôi là người, cũng có ham muốn v’ê tình cảm, không phải thấm phán hay thần tiên, cô giao Tân Nhã Hân cho tôi như vậy cũng là làm khó tôi rồi.”
Vạn Nhất hỏi: “Nếu cô một ngày bât cõ phải tự tay áp giải cha mình về đôn, cô có làm được không?”
Sâc mặt Lâu Doanh lạnh lùng đi mấy phần: “Tôi không có cha.”
Đây chẳng phải là một lời nói đầy sự phẫn nộ sao?
Lâu Doanh cũng lười chắng muốn biết tại sao Vạn Nhất lại biết chuyện Lệ Quốc Minh là cha mình.
Đột nhiên Lâu Doanh thấy tâm trạng mình trở nên rất tệ, con bèn đi thẩng ra bên ngoài.
Vạn Nhất lập tức thấy hối hận về những gì mình vừa nói, anh tự tát vào miệng mình một cái.
Lúc Tô Yên tới tìm Lục Cận Phong thì anh đã đi thăm Tân Nhã Hân rồi.
Tô Yên không đi cùng mà ra ngoài sảnh đợi anh.
Chu Kiệt bảo lãnh cho Tô Vân xong, hai người họ đi ngang qua Tô Yên. Chu Kiệt ra hiệu bằng mât ý bảo Tô Vân lên xe trước.
Tô Vân vừa được cứu nẽn cũng ngoan ngoãn nghe lời, cô ta ngồi trên xe đợi.
Chu Kiệt di chuyến xe lăn tới chổ Tô Yèn: ‘Bà Lục.”
Cách xưng hô này, mỗi lần Chu Kiệt gọi cô như vậy, trong lòng anh ta thấy rất không thoải mái.
“Cậu Chu.” Tô Yên nhìn thấy Chu Kiệt, theo phép lịch sự bèn gật đâu chào lại.
Chu Kiệt nhìn tiết trời một chút rồi nói: “Chác hôm nay sẽ có mưa đấy.”
Tô Yên cũng nhìn lên trời: “Sao mưa được, mặt trời lên cao thế kia, chắc chân tối nay sẽ không mưa đâu.”
Chu Kiệt đặt tay lên cái chân gãy cúa mình, nói: “Mỗi lần trời mưa là chản tôi lại đau âm ỉ, luôn luôn như vậy.’
Tô Yên nhìn xuống cái chán què của Chu Kiệt, cô lại nghĩ đến chính Lục Cận Phong đã sai người tới đánh gãy chân anh ta.
Cho dù đã đồng ý thả Tô Vân và trả lại món nợ ân tình cho Chu
Kiệt, nhưng mãi mãi cô cũng không đền nối cái chân què này cho anh ta.
Một cái chân què đã húy hoại cả cuộc đời Chu Kiệt.
Ánh mât Chu Kiệt lộ ra vé ám đạm, Tô Yên nhìn mã vô cùng thương cảm, áy náy: ‘Tôi có quen một bác sĩ rất giỏi, để hôm nào tôi giới thiệu cho anh, biết đâu ông ấy lại có cách chữa…’
Chu Kiệt cắt ngang lời Tô Yên: “Bà Lục, cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc ai là người chém đứt chân của tôi không?”
Lời này như lưỡi dao đâm sác nhọn.
Chu Kiệt đã sớm biết người đó là ai, chỉ là anh ta muốn thử xem Tô Yên có nói ra sự thật được không.
T6 Yên căng tháng trong lòng, cô có cám giác Chu Kiệt đã biết chuyện gì đó.
Mặc dù chuyện Chu Kiệt đứt chân là vl cô, Tân Phương Linh và Chu Hoàng Long cũng có phần trách nhiệm, nhưng “kẻ đàu sỏ” vẫn là Lục Cận Phong.
Vê tình, về lý về luật pháp đều không đúng.
Chu Kiệt vô cùng tức giận: “Bà Lục, một cái chân, hủy hoại cả cuộc đời tôi, trước đây khi chân tỏi chưa bị đứt, tỏi chưa từng đầc tội với bất kỳ ai, cũng không đâc tội với cô, vì cô mà tôi tự dùng bản thân mình làm lá chắn, giờ đây tôi chỉ cân cô nói thật lòng với tôi một câu, rốt cuộc là ai, là ai chém đứt chân tối?’
Từng câu từng chữ Chu Kiệt thốt ra đều chứa đựng niềm căm hận sảu sác, tâm trạng kích động, Tô yên dám khẳng định nếu cô thật sự nói ra thì Chu Kiệt sẽ lập tức cầm dao đi giết Lục Cận Phong mất.
“Cậu Chu, tôi…”
“Yên Yên.” Lục Cận Phong từ trong đi ra, cầt ngang lời Tô Yên, anh đi tới trước mặt cô: “Yên Yên, mọi việc đã giái quyết xong rồi, chúng ta đi trước, bé ba, bé tư chẳc đang đói lẵm.”
“Còn Tân Nhã Hân?”
“Theo thủ tục nèn giải quyết thế nào th) cứ làm như thế.” Lục Cận Phong không thiên vị, cho dù thiên vị thì anh cũng sẽ nghiêng về phía con trai mình, anh không phải đồ ngốc, Tần Nhã Hân suy cho cũng cũng chí là người ngoài, dám lãm hại đến con trai anh, liệu anh có thê’ bỏ qua không?”
Tô Yên đang định nói gì đó thì Lục Cận Phong đã quay sang Chu Kiệt, nói: “Cậu Chu, chúng tôi v’ê trước đây, anh cũng về sớm đi.”
Lời này khiến Tô Yên bất ngờ.
Cũng hơi khó hiếu.
Sao Lục Cận Phong lại nói như vậy với Chu Kiệt?
Chu Kiệt cố nén cơn giận dữ, anh ta ngồi trên xe lăn nhìn theo bóng dáng Lục Cận Phong vả Tô Yên rời đi.
Sau khi không còn thấy họ nữa, Chu Kiệt mới lên xe, Tô Ván hỏi: ’Anh cả, sao ban nãy anh không nói thắng ra?”
“Cô im miệng lại cho tôi.” Chu Kiệt lườm Tô Vân: “Cô có thê’ an phận giúp tôi chút được không, chuyện này còn không đủ mất mặt à?”
“Lần này thật sự không phái lỗi tại em, là do Sớ Hướng Nam và Vạn Linh San gây chuyện…”
“Chứ không phải cô giống con nhặng bu quanh người Sở Hướng Nam, khiến quán rượu tẳc nghẽn sao?” Chu Kiệt nói đến chuyện này lại cảm thấy đau đầu: “Trên đời này bao nhiêu đàn ông, sao cô cứ phái đâm đầu vào Sớ Hướng Nam, anh ta là cái thá gì, còn cô đường đường lại là cô chủ nhà họ chu, hồi trước cô chưa vào nhà họ Chu, cô muốn mất mặt là chuyện cúa cô, nhưng giờ cô đã mang họ Chu thì nhớ kỹ không được khiến tôi mất mặt.”
Tô Vân lấm bấm: “Tô Yên cũng nói cầu y hệt như anh.”
“Cảu gi?”
“Sở Hướng Nam là cái thá gì.”
Ngay cá giọng điệu cũng giống, chí tiếc là Tô Ván lại không tiếp thu được.
Chu Kiệt:
“Tô Vân, tôi cảnh cáo cô, cô sinh ra đã mang dòng máu nhà họ Chu, mang họ Chu, gọi tôi một tiếng anh cả thì cũng giống với Minh Nguyệt, nếu cô dám coi thường điều này thì tôi sẽ là
người đầu tiên tống cố cô ra khỏi nhà.” Chu Kiệt đặc biệt nhấn mạnh: ‘Một quân bài tốt, đừng có vì sở Hướng Nam mà đánh hỏng cả bài.”
Lời nói của Chu Kiệt như một hồi chuông cảnh tỉnh Tô Vân.
Tô Vân ngấn ra: ‘Anh cả, anh… thật sự coi em giống với chị cả sao?”
Trước giờ cô ta luỏn nghĩ Chu Kiệt không ưa mình vì mình là con riêng, lúc trước Chu Kiệt còn không cho phép cô ta gọi mình bằng anh, thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy nhục nhã, tủi hố.
Có điều cô ta phát hiện ra từ sau khi mình trờ về nhà họ Chu, Chu Kiệt chưa từng tỏ ra khinh ghét mình trước mặt người khác.
Bởi vì cô mang họ Chu.
Bọn họ là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Chu Kiệt nói: ‘Chỉ căn cô không nghĩ gì tới sở Hướng Nam nữa, không làm nhà họ Chu mất mặt thì tôi và Tiểu Minh Nguyệt sẽ giống nhau không ghét bỏ cô.”
Tô Vân vừa xúc động vừa vui mừng, có phái lần này cô ta trái qua cái gọi là trong họa có phúc không?
“Anh cả, em thề với anh sẽ không bao giờ đi tìm Sở Hướng Nam nữa, em nghĩ thông rồi, sở Hướng Nam là cái thá gì chứ!” Tô Vân tiếp tục nói: “Anh cả, hay là đế em giúp anh theo đuối
Tô Yên? Em hơi bị thành thạo trong việc theo đuối người khác đó.”
Chu Kiệt cười chế giếu: “Em theo đuổi sờ Hướng Nam mười mấy năm, dính lấy anh ta như sam cũng đáu có được anh ta đâu nào.”
Tô Vân:”..:
Lời này khác nào dao đâm vào tim?
“Cãi này không giống, Tô Yèn có tinh có nghĩa côn Sở Hướng Nam lòng lang dạ sói.” Mặc dù Tô Vân ghen tị với Tô Yên, hai người không hợp nhau nhưng Tô Vân vần biết Tô Yên là người giàu tình nghĩa, miệng nói lời chua ngoa nhưng lòng dạ lại tốt, chỉ cần không đụng tởi ranh giới cuối cùng của Tô Yên thì cô cũng sẽ không đụng đến người khác.
Tô Vân đối đẫu với Tô Yên bao nhiêu năm qua cũng đã rút ra cho mình một kinh nghiệm như vậy.
Chu Kiệt liếc cô ta một cái: “Xem ra em cũng nói được một câu giống loài người.”
Tò Vân định phái bác thì nghĩ lại mấy lài Chu Kiệt nói lúc nãy, cuối cùng lại thôi không nói nữa.
“Anh cả, em thật sự mong anh có thể lấy được Tô Yèn lãm vợ.”
“Anh tin châc anh mã lấy cô ấy về thi em và cô ấy sẽ lại đối đầu với nhau cả phân đời còn lại, với tính cách của em, hễ gặp Tô Yên là lại gây chuyện.”
Tô Ván thầm cảm thán Chu Kiệt đẩ quá hiếu mình rồi.
“Anh cả, vừa nãy sao anh không nói cho rõ ràng, Tô Yên biết rõ người đó là ai, cô ấy cứ một mực bao che cho Lực Cận Phong.”
“Đây là chuyện giữa đàn ông bọn anh, đàn bà bớt nhiều chuyện.* Chu Kiệt nói: “Anh đưa em về trước, lát nữa anh còn có chuyện.”
“Chuyện gì?” Tô Vân thuận miệng hỏi.
Chu Kiệt nhớ lại lời Lục Cận Phong nói trước lúc rời đi, sau đó anh ta trở nên trầm mặc.
Vừa nãy Lục Cận Phong lã vì sợ Tô Yên bị khó xứ nên mới cố ý cât ngang lời cô, Lục Cận Phong không muốn cô bị cuốn vào chuyện này.
Mà lời nói đó còn có ẩn ý khác, chính là tối nay tám giờ hai người đàn ông bọn họ sẽ gặp nhau dưới chân cầu.
Chu Kiệt nói: ’Lục Cận Phong hẹn anh tối nay gặp.”
“Hẹn lúc nào? Sao em không biết?”
“Đầu óc em toàn nghĩ tới sờ Hướng Nam thì còn biết cái gì nữa.” Chu Kiệt không muốn nói nhiều, quay ra nói với tải xế: “Lái xe về nhà họ Chu.”

Nhấn Mở Bình Luận