Màn đêm dần buông xuống.
Tám giờ tối, dưới câu Song Lưu.
Lúc Chu Kiệt đi, quá nhiên Lục Cận Phong đã có mặt.
Trước đó lúc ở cống cục cảnh sát, Lục Cận Phong đã ngầm ra hiệu cho Chu Kiệt, buối tối gặp nhau ở đáy.
Chu Kiệt cũng không phải lần đầu hỏi Tô Yên chuyện gãy chân, Tô Yên đang nợ ơn, chuyện này từ đầu đến cuối vần là một kết quả, đạt được rồi.
Lục Cận Phong khoanh hai tay, đứng bên cầu, ánh mát sâu xa, cả người dường như hòa làm một với màn đêm.
Chu Kiệt đấy xe lăn đến, hai tay đặt trên lốp xe, nhìn Lục Cận Phong.
“Cậu cả Lục, không biết anh hẹn tôi đến đây có chuyện gì?”
Rõ ràng là biết rồi còn hỏi.
Lục Cận Phong cũng là người có tính cách nhanh nhẹn, anh bước lẽn vài bước, ánh mát dừng lại trên cái chân gãy của Chu Kiệt, thầng thán thừa nhận: “Tỏi đã tìm người làm chân anh tàn phế đó.”
Nghe xong, cả người Chu Kiệt chợt run rấy, cám giác tức giận và kinh ngạc bổng ập đến.
Tức giận vì Lục Cận Phong đã làm chân anh ta tàn phế, khiến anh ta trở thành người tàn tật, kinh ngạc vì Lục Cận Phong lại
thừa nhận thoải mái như vậy.
Cảm xúc của Chu Kiệt vô cùng kích động: “Lục Cận Phong, mối thù gãy chân, không đội trời chung.’
“Cho nèn hỏm nay tòi mời anh đến chính là đế kết thúc ân oán này.” Lục Cận Phong hờ hững nói: “Nãm đó, Chu Hoàng Long sai người bát cóc Yên Yên, muốn hại chết Yên Yên, Yên Yên đã nhảy vào trong biển để tự vệ, may mà tôi đến kịp mới cứu được cô ấy, ban đầu tôi muốn làm Chu Hoàng Long tàn phế, nhưng anh là con trai cưng của Chu Hoàng Long, anh xảy ra chuyện mới có thế khiến ông ta bị trừng phạt thích đáng hơn.”
“Lục Cận Phong, suy nghĩ phút chốc của anh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi.’ Ánh mát Chu Kiệt tràn đầy thù hận nói: “Tôi cũng từng con cưng của trời, bị anh lôi vào địa ngục, anh biết bây giờ tôi sống ở nhà họ Chu như thế nào không? Tôi vốn là người được chọn có hy vọng sẽ thừa kế tập đoàn Chu Thị nhất, bây giờ tôi trở thành người tàn tật, là một người tàn tật thì làm được gì nữa chứ?”
Chu Kiệt kích động siết chặt tay vịn xe lăn, trên trán nối gân xanh, vẻ mặt đây đau khổ: “Nếu như Chu Kiệt tôi là người khỏe mạnh, cũng không đến nỗi phải sợ bóng sợ gió trước mặt người mình yêu, Chu Kiệt tôi châc chân sẽ cướp Tô Yên về.”
Lục Cận Phong đã nhìn ra được Chu Kiệt có ý với Tô Yên từ lâu.
“Cho dù anh là người khỏe mạnh, Tô Yên và anh cũng sẽ không có kết quả đâu.” Lục Cận Phong móc một con dao găm trong túi ra.
Ánh mắt Chu Kiệt bổng nhiên co rút, từ sâu trong ánh mắt hiện
lên vẻ sợ hãi rõ rệt: ’Anh muốn làm gì?’
Nơi này xung quanh hẻo lánh, dưới cầu dòng sông chảy siết, Chu Kiệt lại là một người tàn tật, Lục Cận Phong muốn làm gì thật thì cũng rát dễ dàng.
Chu Kiệt sợ hãi cũng đúng.
Sác trời chợt thay đổi, gió nổi mây bay cuồn cuộn.
Trỏng có vẻ một cơn mưa xối xá sâp ập đến.
Lục Cận Phong đưa dao găm cho Chu Kiệt, ánh mắt sâu thẳm, một tia sét đánh xuống, trời đất bỗng chốc bừng sáng, nhưng rất nhanh lại trở nên tăm tối hơn.
Chu Kiệt không hiểu ý Lục Cận Phong, giữ nguyên trạng thái cảnh giác.
Tục Cận Phong tôi kế từ lúc gặp được Tô Yẽn, cái mạng này là của cô ấy, cô ấy còn, tôi sẽ không chết, những ơn nghĩa cô ấy nợ, tôi sẽ trả, những gì cô ấy nợ anh tôi cũng sẽ trả.” Giọng nói Lục Cận Phong nặng nề: “Bây giờ, tôi đưa dao cho anh, trừ cái mạng này ra, còn lại tùy anh xử lý, từ nay về sau anh không được mang ơn nghĩa ra đế trói buộc Yên Yên nữa, ân oán giữa đàn ông chúng ta thì chúng ta tự giải quyết.”
Trong lòng Chu Kiệt vô cùng kinh ngạc.
Tùy anh ta xử lý?
Vậy có nghĩa là chỉ cần giữ lại cái mạng cho Lục Cận Phong, anh ta muốn chặt đứt tay chân Lục Cận Phong cũng được.
Chỉ vì muốn chặt đứt cái cớ để anh ta dây dưa với Tô Yên.
Nếu không phải vì Tô Yên, Lục Cận Phong chác chán sẽ không làm đến nước này.
Chu Kiệt nhìn châm châm vào con dao, nhưng lại chần chừ không dám cầm lấy, cho dù trong lòng rất tức giận, lúc anh ta biết Lục Cận Phong làm anh ta tàn phế, suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là phải làm Lục Cận Phong tàn phế, anh ta muốn trả thù.
Nhưng lúc Lục Cận Phong thật sự cho anh ta cơ hội này, anh ta lại sợ hãi, e ngại chùng chân.
Lục Cận Phong bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Cầm lấy.”
Cơ thể Chu Kiệt chợt run lên, càng không dám chìa tay ra lấy: “Lục Cận Phong, anh đừng tường như thế có thể trả hết được, sau khi bị đứt chân, tôi đã chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, bị sỉ nhục thế nào, sao anh có thế cảm nhận được.’
Chu Kiệt vừa dứt lời, Lục Cận Phong bỗng nhiên giơ dao lên, vào lúc Chu Kiệt còn đang sửng sốt, anh đã hung hăng chém vào chân trái của mình.
Máu tươi lập tức tuôn ra, cả cái quần đều ướt đầm đầy máu. Cùng lúc đó. ở nhà cũ nhà họ Lục.
Mí mắt Tô Yên chợt giật lên một cái, luôn cám thấy thấp thỏm trong lòng.
“Hạ Phi, cha con đi đâu rồi?”
Tò Vẻn bước ra khỏi phòng, phía chân trời chốc chốc lại lóe lén tia chớp càng khiến cô lo sợ hơi.
“Mẹ ơi, vừa nãy con thấy cha ra ngoài rồi.” Hạ Phi nói: “Cha lởn như vậy rồi, mẹ đừng lo lắng nữa.”
Bé ba bé tư đã được Trần Tố Anh đưa vào phòng, Hạ Vũ Mặc thì đang ớ cùng ông cụ Lục.
Hạ Phi bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, vẻ mặt chợt thay đổi, nói với Tô Yẽn: “Mẹ ơi, thầy Xa tìm con, ống Tiết đến rồi, con ra ngoài một chuyến.’
“Đã trễ như vậy rồi, báo chú Hạ Vũ đưa con đi.” Tô Yên lo lắng cho con trai cả.
“Vâng ạ thưa mẹ.” Hạ Phi tìm Hạ Vũ, hai người vội ra ngoài.
Tô Yên không yên tâm. còn gọi điện thoại cho Lục Cận Phong, nhưng không có ai nghe máy.
Dưới cầu Song Lưu.
Chu Kiệt sau khi sửng sốt đã kịp phản ứng trở lại nói: “Lục Cận Phong, anh lảm như vậy không phải tôi ra tay đâu nhé, anh tự làm mình bị thương.”
Lục Cận Phong đau đớn đến nổi chân còn lại sắp đứng không vững nữa, anh rút dao ra, vẻ mặt vần không hê thay đổi, nghiến răng nhịn đau nói: “Trả xong rồi.”
Trả xong rồi.
Chỉ vì để trả hết món nợ này.
Lục Cận Phong tự phế bỏ đi một chân của mình.
Chu Kiệt vừa kinh ngạc vừa không thể không bái phục sự quyết đoán của Lục Cận Phong, dám nghĩ dám làm, không hề nương tay với chính mình chút nào.
Chu Kiệt cũng không ngốc, đương nhiên biết Lục Cận Phong làm vậy vì Tô Yên, từ nay về sau anh ta cũng không thế lấy ơn nghĩa ra đê’ ép Tô Yên làm gì nữa.
Trước đây còn có thế gây khó dễ Tô Yẻn, lợi dụng sự áy náy của Tô Yèn, ăn một bữa cơm, trò chuyện vài câu, bây giờ đã là người lạ không nợ nần gì nhau.
Chu Kiệt bỗng chốc thở hât ra một hơi, kiềm nẻn nối: “Tôi thua rồi, thua sạch rồi.”
Đối lại là anh ta, anh ta cũng không biết mình có thể quyết đoán như Lục Cận Phong hay không.
Thật ra, anh ta còn không có cả tư cách nói thua.
Lục Cận Phong cầm chặt dao, mặc cho máu đang cháy trên chân, nói: “Chu Kiệt, vị trí người thừa kế mà anh muốn có được, chỉ cần anh đi giành, Lục Cận Phong tôi nhất định sẽ giúp anh một tay, trả sạch món nợ ơn nghĩa này.”
Lục Cận Phong nói xong bèn quay người rời đi.
Chu Kiệt nhìn bóng lưng thẳng táp của Lục Cận Phong, bỗng nhiên hiếu ra tại sao Lục Cận Phong lại có được tình yêu của Tô Yên, cũng có thể làm lại từ đầu sau khi phá sản.
Người đàn ông dũng cám quyết đoán như vậy, sao có thế thua được chứ.
Lục Cận Phong bước về phía xe mình, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ hiến thị bên trên, anh khẽ điều chỉnh cảm xúc, bấm gọi lại, giọng điệu nhẹ nhàng vui vé: “Yên Yên, sao vậy, vẫn chưa ngú sao?”
“Lục Cận Phong, anh chết ở đâu rồi, trời sắp mưa rồi còn không mau về nhà.” Lục Cận Phong đã quen với tính cách nói năng chua ngoa này của Tô Yên.
Lục Cận Phong nghe thấy giọng nói của Tô Yên cũng cảm thấy vết thương không còn đau đến thế nữa.
“Anh có chút chuyện, tối nay không về nhà được, em ngủ sớm đi, lát nữa anh tìm Xa Thành Nghị đi uống rượu, tên oẳt này bữa nay không bình thường lám, anh phải đi xem thử.”
Tô Yên lại không cảm thấy Xa Thành Nghị không bình thường, trái lại cô cảm thây Lục Cận Phong mới không bình thường.
Hạ Phi nói Xa Thành Nghị tìm cậu bé, Lục Cận Phong cũng nói muốn đi tìm Xa Thành Nghị.
Làm gì trùng hợp như vậy?
Tô Yên cũng không hỏi nhiều, nói: “Được, vậy em ngủ trước đáy, anh về sớm nhé, chú ý an toàn.*
Sau khi cúp máy, Tô Yên lập tức gọi điện cho Xa Thành Nghị.
Xa Thành Nghị lúc này vừa làm phẫu thuật xong, đang định trở về nghỉ ngơi, thấy cuộc gọi của Tô Yên còn rất bất ngờ.
Nếu như Tô Yên tìm anh ta, chắc hắn là Lục Cận Phong đã xáy ra chuyện rồi.
Xa Thành Nghị vốn định về đảo, nhưng anh ta gặp phải một ca bệnh hiếm gặp, lập tức gợi lên hứng thú của anh ta, vì vậy đã ở lại nghiên cứu, dự định sẽ chinh phục ca này.
“Anh Xa, đã nghỉ ngơi chưa?” Tô Yên hỏi rất dịu dàng.
Xa Thành Nghị vừa nghe thấy lời này càng cám thấy chắng lành, anh ta nên trả lời là đã nghi ngơi rồi hay là chưa đây?
Câu hỏi khó nhằn này.
Xa Thành Nghị suy nghĩ một lát, đán đo nói: ‘Chắc tôi đă nghỉ ngơi rồi?”
Như thế là đang có ý hỏi dò Tô Yên.
Tô Yên cười khẩy một tiếng, cố tình hỏi: “Anh Xa không bị sao chứ?”
Xa Thành Nghị lại cản nhắc đáp: “Có lẽ tỏi… có sao đó!”
Toàn là những câu trả lời vừa không khẳng định lại chẳng phủ định.
Đúng là anh em tốt mà, bao che cho anh em đến nước này.
Tô Yèn lại hỏi: “Vậy tòi báo Lục Cận Phong đến uống với anh vài ly nhé?”
“Không cần không cần, trễ như vậy rồi, vợ chồng hai người đừng hao tốn tinh thần vì một người cô đơn lẻ bóng như tôi.” Xa Thành Nghị thở phào một hơi, tưởng rằng như thế đã kết thúc rồi.
Tô Yên lại nói thêm một câu: “Vậy anh Xa nghỉ ngơi sớm đi.” “Được được được.’
“Đúng rồi, Hạ Phi đã chuấn bị một món quà, vừa nãy còn nói tặng cho anh đó.”
“Hạ Phi có lòng quá, đã trề như vậy rồi đừng bảo Hạ Phi đến nữa, hôm khác lại tặng cũng được.”
“ừm, được, vậy tôi không làm phiền anh Xa nghỉ ngơi nữa nhé.”
Tô Yên cúp máy, quả nhiên Hạ Phi và Lục Cận Phong đều không nói thật, bọn họ đều đang lấy Xa Thành Nghị ra làm cái
cớ.
Không biết cha con hai người đang làm gì sau lưng cỏ.
Nếu đã cố ý giấu giếm, vậy thì Tô Yên cũng không vạch trân nữa, đến lúc cô nên biết thì sẽ biết thôi.
Trong bệnh viện.
Xa Thành Nghị cám thấy hơi khỏ hiếu, vừa bước đến cống bệnh viện, Lục Cận Phong lại gọi điện thoại tới.
Xa Thành Nghị nghi ngờ, trề vậy rồi hai vợ chồng này còn làm gì vậy?
Xa Thành Nghị ngồi vào trong xe trước, sau đó mới nghe máy: “Lục Cận Phong, cậu lại gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
“Tôi bị thương rồi, tôi đợi cậu ờ biệt thự Nam Sơn, đến mau.” Giọng nói của Lục Cận Phong hơi yếu ớt, như thế là vì mất quá nhiều máu.
“Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao cậu lại bị thương?” Xa Thành Nghị vừa nói vừa khởi động xe chạy về phía biệt thự Nam Sơn: “Bị thương ờ đâu?”
“Chân, hình như đâm lệch rồi, sợ là bị tốn thương đến động mạch rồi.”
Bị thương đến động mạch vô cùng nguy hiếm.
“Vậy cậu mau đến bệnh viện đi.”
“Yên Yên biết sẽ lo láng đó.” Lục Cận Phong nói thêm: “Tôi càng tin tường vào tay nghề chữa bệnh của cậu hơn.”
Xa Thành Nghị:”…”
“Hai mươi phút nữa tôi đến, cậu cầm máu trước đi.” Xa Thành Nghị biết tình hình nguy cấp, đạp hết ga hết số chạy đi.
Mấy năm nay Lục Cận Phong bị thương nặng nhẹ cũng không ít, cách cầm máu sơ cứu cơ bản này anh vần biết.
Nứa đường đi Xa Thành Nghị lại nghe điện thoại cúa Hạ Phi.
“Thây Xa, châc cha tôi xảy ra chuyện gì rồi, bây giờ anh đang ớ bệnh viện đúng không, tôi đến đón anh ngay.”
“Không phải cha nhóc có lẽ xảy ra chuyện, mà là đã xảy ra chuyện luôn rồi.” Xa Thành Nghị nói thêm: “Tôi đang trên đường chạy đến biệt thự Nam Sơn, lát nữa gặp nhau ở đó.”
Cả nhà này ai nấy cũng gọi cho anh ta, Xa Thành Nghị bây giờ cũng kịp phản ứng trờ lại, vừa nãy Tô Yên đang thăm dò anh ta.
Tô Yên gọi điện thoại cho anh ta, chứng tỏ Lục Cận Phong và Hạ Phi đều lấy anh ta ra làm cái cớ thôi.
Khá lắm, xem ra sau này anh ta phải cấn thận một chút, nếu không thì sẽ trở thành bia đỡ đạn mất.
Biệt thự Nam Sơn.
Lúc Xa Thành Nghị tới, Lục Cận Phong đã mất rất nhiều máu, đang hôn mê nâm trẽn sô pha.
Xa Thành Nghị và Hạ Phi đến cùng lúc.
Hạ Phi đến cùng Hạ Vũ, trước đó cậu bé đã lừa Tô Yên, không phải ông Tiết đến, cũng không phải Xa Thành Nghị tìm cậu bé, mà là cậu bé nhận được tin nhán của Hạ Vũ, biết được Lục Cận Phong có lẽ đã xảy ra chuyện, cho nên mới nói dối.
“Cha ơi.” Hạ Phi vừa vội vã vừa lo sợ chạy đến bẻn cạnh Lục Cận Phong.
Xa Thành Nghị cũng bước nhanh đến, kiếm tra bắp đùi Lục Cận Phong một chút.
Vết thương rất sâu, lệch thêm một centimet nữa đã bị thương đến động mạch thật rồi.
“Khiêng vào phòng phầu thuật.’
Trong biệt thự Nam Sơn có một phòng phẫu thuật nhổ, mà thuốc và thiết bị y tế bén trong đều tiên tiến hơn bệnh viện nhiều.
Hạ Vũ và Xa Thành Nghị khiên Lục Cận Phong vào phòng phẳu thuật, Hạ Phi ốn định lạỉ tâm trạng hoảng loạn, vội vàng đi chuấn bị phẫu thuật.
Hạ Phi đi theo Xa Thành Nghị học lâu như vậy, vẫn có thể phụ
giúp được một tay.
Bên phía biệt thự Nam Sơn đang luống cuổng tay chân.
ở quán lấu nào đó ớ Đế Đò, Lâu Doanh cay đến nỗi nói không ra hơi, mỏi đã đỏ phồng hết lên, cô ta uống nhiều nước cũng sắp no căng bụng rồi.
Lãnh Phùng thấy Lâu Doanh cay đến nỗi toát mồ hỏi đầy đầu, anh ta lại rót một ly nước cho Lâu Doanh nói: ‘Cô không ãn cay được à?’
“Ăn được!” Lâu Doanh không chịu thua, nói: “Mùi vị này ngon quá, cay đến nỗi khơi thông hết tất cả kinh mạch của tôi.”
Nếu biết trước đội trường Lãnh mời cô ta đi ãn lẩu, cô ta đã không thèm đến rồi.
Đã nói sẽ mời cô ta và Bạch Phi Minh, lúc Bạch Phi Minh gần đến lại bị sai đi làm việc, chỉ còn lại hai người.
Lâu Doanh thật sự đã phải cắn răng chịu đựng, liều mạng đế ăn lấu.
Lãnh Phùng chọn chỗ nào không chọn, lại đi chọn chỗ gần bê’ nước, muỗi nhiều quá, chân cô ta toàn là vết muỗi đốt.
Lãnh Phùng yên tâm nói: ‘Xem ra Vạn Nhất nói đúng thật, quả nhiên cô thích ăn lẩu.”
“Đội trưởng, anh nói là Vạn Nhất nói với anh rang tỏi thích ăn lấu sao?’
Láu Doanh vừa nghe thấy lời này, suýt chút đã lật cả cái bàn lẻn đi tìm Vạn Nhất trá thù.
Đúng là đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi, không phải cô chỉ đi ăn một bữa cơm với người đàn ông của anh ta hay sao, cần phải dùng cách nảy đế chơi cô ta sao?
“ừm.” Lânh Phùng lấy hoa loa kèn đẽ chuẩn bị sẵn ra, nói: “Lâu Doanh, tặng cho cô.”
Lâu Doanh vừa nhìn thấy hoa loa kèn, vẻ mặt cô ta giống như bị táo bón nói: “Đội trưởng, cái này cũng là Vạn Nhất nói với anh sao?”
“Vạn Nhất nói đây là hoa loa kèn, cũng được gọi là tịch nhan, tôi cảm thấy cái tèn này rất hay, rất hợp với cô, cô xem nó nở đẹp chưa kìa, tặng cho cô đó.” Lãnh Phùng rất ngây ngô tặng hoa cho Lâu Doanh.
“Đội trướng, anh tặng hoa cho tôi làm gi? Anh không sợ Vạn Nhất ghen sao?”
Ý của Lâu Doanh là Vạn Nhất và Lãnh Phùng là một cặp, cho dù tặng hoa loa kèn thì đây cũng là hoa, Với tính cách nhỏ mọn của Vạn Nhất châc chân sẽ lên cơn ghen.
Thế nhưng lọt vào tai Lãnh Phùng lại trở thành ý khác, đó chính là Lâu Doanh thích Vạn Nhất.
Hai người này cũng lạ, không cũng một tần số nhưng cũng có thể nói chuyện với nhau được.
Lãnh Phùng ngại ngùng cười nói: “Tặng hoa cũng không có ý gì khác, cứ coi như chúc mừng cô, lần này cô có công bắt được Tân Nhã Hân, thưởng cho cô, hy vọng cô và Bạch Phi Minh sẽ được thăng chức.”
“Cám ơn đội trướng.” Lảu Doanh nói thêm: “Vậy tỏi nhận nhé.”
ở gần đó, Vạn Nhất đang câm ống nhòm nhìn sang phía bên này, anh ta tận mắt nhìn thấy Lâu Doanh nhận hoa, rõ ràng đã cay đến nước đó rồi vẫn còn miễn cưỡng ngồi xuống ăn.
Như vậy không giống với Lâu Doanh anh ta quen chút nào, cô ta chưa từng làm chuyện mình không thích.
Lãnh Phùng mời cô ta ãn lẩu, cô ta vản ăn thật, nếu như đối lại là anh ta, Lâu Doanh đã lật bàn từ lâu rồi.
Vạn Nhất thấy hơi sốt ruột.
Nhưng anh ta cũng không biết mình đang sổt ruột cái gì, sao lại thấy sốt ruột.
Gió to bắt đầu nối lên.
Những chiếc lả rơi từ trên đỉnh đầu xuống nồi lấu, Lâu Doanh và Lãnh Phùng liếc nhìn nhau.
Hạt mưa rơi xuống, đập trúng mặt, rơi vào cả nồi lẩu.
Lúc này, trong nồi lẩu có đến một nửa là nước mưa.
Lâu Doanh ngấng đầu nói: “Đội trưởng, hay là rời khỏi đây trước?”
Lãnh Phùng gật đầu, hỏi: “Cô ăn no chưa?”
“Đã no, đã no, đa no.” cố họng Lảu Doanh bị cay đến phát đau, cũng không dám ăn tiếp nữa.
“Đi, tôi đi tính tiền.” Động tác của Lãnh Phùng cũng rất dứt khoát lưu loát.
Hai người vội vàng rời khỏi quán, mưa to như trút nước.
Lâu Doanh ngẩng đầu lên nhìn tầng hai, nhìn thấy Vạn Nhất đang cầm kính viên vọng nhìn qua bên này.
Lâu Doanh dựng thắng ngón tay giữa về phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất bị dọa suýt nữa vứt kính viển vọng đi.
“Lâu Doanh, tôi lái xe đưa cô về.” Lãnh Phùng vần rất ga lăng, mặc dù cuộc hẹn không như ý, nhưng vần muốn đưa người trở
về.
“Không cần, đội trường, anh đi trước đi, tôi chờ người khác.” Lâu Doanh khoát khoát tay áo, hận không thể ngay lập tức đi tìm Vạn Nhất đánh một trận, sao có thế đi được chứ.
“Vậy được rồi, tôi đi trước đáy, ngày mai nhớ phái đi làm đúng giờ đấy, có nhiệm vụ.” Lãnh Phùng dặn dò một cảu rồi cũng rời đi.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta tử trận.
Lãnh Phùng cho rằng Lâu Doanh thích Vạn Nhất, Vạn Nhất cho rằng Lâu Doanh thích Lãnh Phùng mà Lâu Doanh lại cho rằng Vạn Nhất và Lãnh Phùng là một đôi.
Đây không phải là chuyện tình tay ba trong truyền thuyết hay sao? Không có gì có thể phá vỡ loại tình cảnh này.
Lãnh Phùng vừa đi, Lâu Doanh cũng lập tức đi đến cứa lớn đế chặn Vạn Nhất.
Lúc Vạn Nhất biết bản thân đã bị phát hiện, anh ta đã nhanh chóng chạy đi, nhưng chân vừa bước đến cửa lởn thì bả vai đã bị một bàn tay khác giữ lại.
“Còn muốn chạy.”
Lâu Doanh giữ chặt Vạn Nhất: “Con gà yếu ớt kia, anh cũng quá âm hiểm rồi, vậy mà lại để đội trương dẫn tôi đi ăn lấu, anh xem miệng của tôi đi, đâ bị cay thành cái dạng gì rồi.”
Vừa rồi cách quá xa, Vạn Nhất cũng không thấy rõ lâm, bảy giờ nhìn thấy bờ môi sưng đỏ của Lâu Doanh, anh ta không nhịn
được bật cười.
“Ha ha, môi lạp xưởng, quá xấu.”
Lâu Doanh quát: “Anh còn cười, Vạn Nhất chết tiệt, tất cả là do anh hại.”
“Là chính cô muốn ăn, cũng đâu phải do tôi ép cô ăn, đã không thể ăn cay mà cô lại còn cậy mạnh, còn trách ai chứ.” Vạn Nhất cứ nhìn môi của Lâu Doanh một lần là bật cười một lần: “Ai bảo cô vừa nhìn thấy trai đẹp là đi không nổi.”
“Con gà yếu ớt kia, tôi biết ngay mà, anh lo lắng tôi cướp mất người đàn ông của anh đây mà.” Lâu Doanh xắn tay áo lên: “Bà đây nói không cướp là không cướp, anh cho rằng ai cũng lòng dạ hẹp hòi giống như anh sao, nói không giữ lời.”
Cấp trên mời cơm, cô ấy lại vừa mới nhậm chức, nếu từ chối thì có vẻ không hay cho lắm.
Trước khi vào làm Tô Yên đã dặn dò cô ấy những điều cần lưu ý tại nơi làm việc, không được đác tội với cấp trẽn, nếu không sẽ bị gây khó dẻ đấy.
Vạn Nhất nhìn châm châm vào mặt Làu Doanh, nhìn dáng vẻ quát tháo của cô, đột nhiên nhìn đến ngấn người.
Lâu Doanh vần còn đang tức giận, cô ấy muốn động thủ, thế nhưng khi cô ấy giơ tay lên, Vạn Nhất vần đứng yên không nhúc nhích, cô ây không thế thâng một cách vẻ vang được, vì vậy cô ấy đấy Vạn Nhất một cái: “Anh nhìn cái gì đấy, trên mặt bà đây nở hoa rồi àĩ’
Vạn Nhất hoàn hồn: “Hoa thì không có, nhưng hạt đậu thì mọc mấy cái đấy.”
“Hạt đậu?” Lâu Doanh vội vàng sờ lên mặt, trên mặt đúng là bị mọc mấy hạt đậu.
Bị nóng trong rồi.
“Vạn Nhất chết tiệt, bà đây không đế yên cho anh đâu.” Lầu Doanh bùng nố, vung nầm đấm lên đánh vê phía Vạn Nhất.
Vạn Nhất tay chân nhanh nhẹn tránh được một đòn.
Chỉ cần Vạn Nhất muốn tránh thi Lâu Doanh cũng không thế làm tốn thưong được anh ta.
Bên ngoài trời mưa, Lâu Doanh đuối theo Vạn Nhất từ sân trước của quán lấu đến sân sau, lại từ sân sau đến bẫi đỗ xe.
Mưa to đến nhanh đi cũng rất nhanh.
Mưa tạnh.
Lâu Doanh đứng chống nạnh thở dốc, nhìn chằm chằm Vạn Nhất cách đó không xa, hai mât trừng lởn: “Vạn Nhất chết tiệt, đừng đế bà đây bắt được anh, nếu không bà đây sẽ lột một lớp da của anh.”
Bụng Lâu Doanh hơi khó chịu, châc là vừa rồi ăn lẩu nên mới vậy.
Vạn Nhất đác ý nói: “Mẩu Dạ Xoa, đến bắt tôi đi, đuổi đi, đến
lúc đấy mặc cô xử trí.”
“Bà đây không rảnh chơi trò diều hâu bât gà con với anh, tỏi bị tiêu cháy rồi.”
Nói xong Lâu Doanh đi về phía nhà vệ sinh.
“Ấy, đừng đi chứ.” Vạn Nhất đi về phía trước mấy bước.
Đột nhiên, Lâu Doanh đang đi ớ phía trước trở mình, dùng một tay bât được Vạn Nhất, Lâu Doanh đâc ý cười lớn: “Bà đây bât được anh rồi.”
Vạn Nhất dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Mặc cô xử trí ”
Quen biết Lâu Doanh nhiều năm như vậy, chằng lẽ Vạn Nhất còn không hiếu tính cách của Lâu Doanh hay sao?
Sao cô ấy có thế dẻ dàng nhận thua như vậy được chứ.
Nếu như anh ta không muốn đế Lâu Doanh bât được, thì Lâu Doanh cũng sẽ không có cơ hội bát được anh ta.
Lâu Doanh khôi động tay chân, ra tay cũng rất tàn nhần, túm lấy Vạn Nhất vừa đấm vừa đá, ngã lăn qua lăn lại giống như bao cát vậy.
Vạn Nhất: “…”
Hối hận quá.
Quả nhiên, không gì độc bằng lòng dạ đàn bà.
Người phụ nữ này quá bạo lực rồi.
Cú đấm cuối cùng của Lâu Doanh đã đánh Vạn Nhất bay ra xa vài mét.
Vạn Nhất ngã ngồi trẽn đất, tay che ngực, thồ không ra hơi, trên mặt thì bầm dập, nhìn rất chật vật.
Lâu Doanh phủi tay, độc đoán nói: “Lần sau còn dám chơi tỏi, tôi sẽ đánh anh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.”
“Không cần lần sau đâu, tôi bây giờ, cha mẹ tôi cũng không nhận ra đây này.” Vạn Nhất ngấng đầu lên, hai mẳt bị sưng híp thành một đường nhỏ, mặt cũng sưng phồng lẻn, máu mũi cháy ra.
Ha ha!
Lâu Doanh không nhịn được bật cười: “Ha ha, xấu quá.”
Vạn Nhất: “…”
“Người phụ nữ này, đúng là.”
Cũng không biết ý gì cả, biết thế anh ta đã chạy trốn rồi.
“Anh đã nói mặc kệ tôi xử trí, có phải không chơi được hay không?”
“Sao đâu óc cô chậm lụt thế, tôi nói mặc cô xử tri, cô không thế đổi cách khác à? Ví dụ như… Thôi bỏ đi.”
Vạn Nhất phát hiện mình nói chắng khác gì nước đố đầu vịt
cá.
“Những chuyện có thế dùng nẳm đấm đê’ giải quyết thì bà đây sẽ không động não.” Tâm trạng của Lâu Doanh rất tốt: “Lần này tôi thực sự đi nhà vệ sinh, anh ở bên này nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không nhúc nhích được.” Vạn Nhất ngồi dưới đất đến động cũng không dám, anh ta cảm thấy xương cốt đã rời ra thành từng mảnh rồi: “Đưa tôi đến biệt thự Nam Sơn đi, tìm Xa Thành Nghị đến khám, nếu tôi bị liệt coi chừng tôi đến ăn vạ cô cá đời.”
“Tôi không nuôi nổi anh đâu, không nhúc nhích được thật à?” Lâu Doanh đi qua, dùng ngón tay chọc chọc vào chân của Vạn Nhất.
Vạn Nhất bị đau đến mức khuôn mặt nhăn tít lại: “Cô muốn mưu sát… Mưa sát tôi à?”
“Anh ớ đây chờ tôi một chút, tỏi bị đau bụng, tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại đưa anh đi.”
Lâu Doanh nói xong thì đi về phía nhà vệ sinh.
Một làn gió lạnh thối qua, Vạn Nhất lạnh đến mức rùng mình một cái.
Vạn Nhất:
Vạn Nhất đợi mãi, đợi hẳn nửa giờ mới thấy Lâu Doanh quay lại.
“Đi thôi.” Lâu Doanh chầng khác gì một tên đàn ông cả, làm việc thô tục, trực tiếp cầm cánh tay Vạn Nhất kéo lên.
Răng râc!
Tiếng xương cốt bị gãy.
Vạn Nhất đau đến mức tối sầm mặt lại: “Mấu Dạ Xoa, kiếp trước cô có thù oán gì với tôi à.”
“Xin lổi, tôi sai rồi.” Lâu Doanh biết lần này là mình sai, thái độ xin lỗi rất thành khấn, vội vàng buông tay ra.
Lại một tiếng răng rắc vang lên.
Cánh tay thật sự bị găy.
Hai người liếc nhìn nhau, bầu không khi đột nhiên trớ nén an tĩnh đến kỳ lạ.
Vạn Nhất hết nhìn tay lại nhìn Lầu Doanh, anh ta đã tức đến mức không nói được cái gì rồi.
Người phụ nữ này, tại sao lại hố báo như vậy chứ.
“Rất xin lỗi.” Láu Doanh muốn đi qua đỡ Vạn Nhất, nhưng lại không biết đỡ kiểu gì: “Còn muốn tôi đưa anh về sao?”
Vạn Nhất đã không còn ôm hy vọng gì với Lâu Doanh rồi, nhưng báy giờ cũng chỉ có Lâu Doanh có thế đưa anh ta về.
Vạn Nhất đân đo một lúc mới gật nhẹ đầu.
Lâu Doanh cũng xoắn xuýt một lúc, nên ra tay kiểu gì đây, cô ấy khoa tay múa chân một lúc, vịn tay cũng không được, Vạn Nhất lại không thế đi được, cô â’y nghĩ ngợi một lúc rồi không thèm nói lời nào, trực tiếp xoay người bế Vạn Nhất lèn.
Vạn Nhất khiếp sợ trợn tròn hai mẳt nhìn.
Đây chính là bế kiểu công chúa đấy.
‘Tôi đi, tôi đi, mau buông tôi xuống.”
Anh ta còn muốn mặt mũi hay không?
Anh ta còn muốn làm người nữa hay không?
Lại đế một người phụ nữ bế kiếu công chúa.