Đèm tân hỏn mà phái ngủ ngoài hành lang, đúng là có hơi tàn nhẫn.
Tô Yên bò lại một câu như vậy rồi rời đi, thậm chí gọi Hạ Phi đi luôn.
“Con trai, trở về với mẹ, cha con có bản tĩnh như vậy, cứ đề anh â’y một mình ở đó đợi đi.”
Lục Cận Phong:”…”
Anh bị vứt bỏ rồi.
Hạ Phi đế thuốc lên đàu giường của Lục Cận Phong: “Cha, cha tự mình cầu phúc đi, con trai chỉ có thế làm đến mức này thôi.”
“Con trai thối tha, cha con vần chưa chết đâu.”
“Anh dám hung dữ với con trai em?” Tô Yên bao che.
Lục Cận Phong lập tức nhận sai: “Bà xã, anh đâu có hung dữ, con trai, con trở về với mẹ con đi.”
Lúc nói câu này, Lục Cận Phong ra hiệu với Hạ Phi, trông mong con trai có thể nói mấy lời tốt đẹp cho mình trước mặt bà xã.
“Hạ Phi Vũ, đi thôi.” Tô Yên kéo Hạ Phi rồi rời đi thật.
Xa Thành Nghị ở bên cửa số nhìn thây, nhìn Lục Cận Phong một cách đồng tình: “Vợ cậu đi thật rồi.”
“Cỏ ấy đi rồi, áp lực trong lòng tôi nhỏ hơn một chút, nếu cô
ấy ở đây, tôi mới khó chịu.” Cảu này của Lục Cận Phong là sự thật.
Gương mặt đó, đôi mát đó của Tô Yẻn, anh cũng không dám nhìn.
Nếu Tô Yên ở đây, anh còn không sợ đến biến thành cháu trai à?
Ai bảo anh giấu Tô Yên chuyện này chứ.
Xa Thành Nghị nhìn chằm chằm Lục Cận Phong: “Tôi đột nhiên cảm thấy độc thân cũng rất tốt.”
Chuyện này phải đau khố bao nhiêu mới lĩnh ngộ được chứ.
Lục Cận Phong đốt một điếu thuốc, phun ra vòng khói: “Câu này của cậu phiến diện quá, đây là tình thú giữa hai vợ chồng với nhau, kẻ độc thân như cậu không hiếu được đâu.”
“Nhìn cậu xem, nhìn lại Vạn Nhất xem, tôi cảm thấy không hiểu thì tốt hơn.”
Xa Thành Nghị nói: “Đúng rồi, vết thương của cậu chưa chắc sẽ khỏi trong vòng ba tháng, đêm tân hôn cậu vẫn là ngủ ngoài hành lang thì ổn hơn.”
Lục Cận Phong:”…”
Tâc trách quá.
Mấy ngày sau đó, Tô Yên thật sự không đến thăm Lục Cận
Phong lần nào, đê’ mặc cho anh ở trong biệt thự Nam Sơn “tự sinh tự diệt”.
Vạn Nhất cũng dọn vào trong biệt thự Nam Sơn ở, hai người đúng lúc bâu bạn với nhau.
Lâu Doanh bận đến không dứt ra được, đi sớm về muộn, cũng ném chuyện của Vạn Nhất lên chín tầng mây rồi.
Hôm đó, Hạ Phi hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không đi thăm cha sao?”
Tô Yên đang cho Tam Bảo uống sữa bột: “Không đi.”
Hạ Vũ Mặc chống cằm: “Mẹ, một mình cha ở trong biệt thự Nam Sơn rất đáng thương đấy.”
“Biệt thự Nam Sơn có nhiều người hầu hạ như vậy, có gì mà đáng thương chứ.” Trần Tố Anh ôm bé tư qua, bà cũng đã biết chuyện Lục Cận Phong tự mình hại mình, lần này bà đứng về phía Tô Yên.
Giữa hai vợ chồng, chuyện gì cũng phải bàn bạc với nhau, huống chi là một chuyện lớn như vậy.
Nếu như có chút bất cấn, lỡ như thật sự có mệnh hệ gì thì phải làm sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!