Lục Cận Phong nằm bên cạnh, nhìn Tô Yên ngủ say, mặt lộ vẻ cưng chiều.
“Cô bé ngốc nghếch.”
Lục Cận Phong nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Yên, ôm cô vào lòng ngực.
Tô Yên ngủ cũng không thành thật, bình thường sẽ ở trong lòng ngực xoay đến xoay lui, hai tay sờ soạng.
Lục Cận Phong cảm thấy bị thương, tiểu yêu tinh này thật biết tra tấn người khác.
Hiện tại anh là người đứng đầu nhà họ Lục, nên không dám làm gì Tô Yên.
Anh đột nhiên hối hận, nếu biết sớm như vậy, đã đưa Tô Yên về.
Một đêm này, Tô Yên ngủ vô cùng ngon, mà Lục Cận Phong lại không biết đã tạt bao nhiêu gáo nước lạnh mới dập được lửa trong người mình.
Hôm sau.
Tô Yên tỉnh lại, lười biếng duỗi thắt lưng.
Tia nắng ban mai chiếu vào, thật ấm áp, làm cho tâm trạng người ta vô cùng dễ chịu.
Tô Yên thay quần áo, bước xuống lầu, phát hiện Lục Cận Phong đang dùng bữa sáng.
“Cậu chủ Lục, buổi sáng tốt lành”
“Ừm” Lục Cận Phong ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, một đêm hắn không ngủ, tối hôm qua hắn nhiều lần muốn tử hình tiểu yêu tinh này tại chỗ.
Dù khả năng kiềm chế rất tốt, Lục Cận Phong cũng không kiềm chế nổi.
Tô Yên ngượng ngùng cười, đi qua ngồi xuống dùng bữa sáng.
Vừa mới ngồi xuống, người hầu lập tức bưng bữa sáng nóng hổi lên.
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong, tuy người này rất lạnh lùng, vui giận thất thường, nhưng cũng coi là một chính nhân quân tử, cho cô một đêm ngon giấc.
Nhưng Tô Yên đầu biết, cô coi người ta như gối ôm, ôm ngủ suốt một đêm.
Lục Cận Phong dùng bữa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một loại phong thái tao nhã, làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Vốn Tô Yên định trực tiếp bưng bát lên uống, nhưng nhìn Lục Cận Phong tao nhã như vậy, cô không phải không biết xấu hổ, hôm nay cũng thục nữ một lần, tao nhã dùng bữa sáng.
Hai người im lặng dùng bữa sáng, Tô Yên có cảm giác như đang dùng bữa sáng với bạn trai phòng cho thuê, lại có chút không giống.
Lục Cận Phong ở trước mặt cô rất lạnh lùng, mà Lục Cận Phong của cô, lại vô cùng dịu dàng.
Tên giống nhau, nhưng người lại không giống nhau một chút nào.
Dùng bữa sáng xong, Tô Yên nói: “Cậu chủ Lục, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về.”
“Ừm, anh sẽ cho Hạ Vũ đưa em về”
Vốn Tô Yên nghĩ rằng, Lục Cận Phong sẽ không dễ dàng để cô đi, còn chuẩn bị một đống lý do từ chối, nào biết Lục Cận Phong lại đồng ý nhanh như vậy.”
Tổ Yên sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại: “Cảm ơn.”
Hạ Vũ đi đến: “Cô chủ Tô, mời.”
“Vâng.”
Tô Yên gật đầu, vốn muốn nói gì đó với Lục Cận Phong, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng gì đều không nói mà rời đi.
Nữa đường, Tô Yên nhớ đến hôm qua mình đi gấp, rất nhiều đồ vật ở công ty chưa kịp thu dọn.
“Hạ Vũ, đưa tôi đến công ty”
“Vâng.”
Xe dừng lại dưới tòa công ty, đã hơn mười giờ.
Tô Yên nhớ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua,