Một câu nói của Tô Yên đã chặn ngay mục đích của Tân Chấn Lâm.
Tân Nhã Hân vào trong đó rồi, Tân Chấn Lâm gọi điện thoại đến, rất có khả năng là vì chuyện của cô ta.
“Chỉ hai cha con chúng ta ăn một bữa cơm đơn giản thôi. Đúng rồi, cha đã hẹn Tô Đình Nghiêm luôn rồi, ông ấy đã nuôi con khôn lớn, cha mời ỏng ấy ăn bữa cơm, muốn cám ơn ông ấy cho thật tốt.” Tân Chấn Lâm đi đường vòng.
“Được! Vậy gặp nhau ở Biệt Viện Tiểu Trù, tôi sẽ đặt chỗ, đến lúc đó hai người cứ đến là được.”
Sau khi cúp máy, Tô Yên đi vào phòng khách, nói với Trần Tố Anh: “Mẹ, tối nay con ra ngoài một chuyến, phải nhờ mẹ vất vả trông mấy đứa nhỏ giúp con rồi.”
Trần Tổ Anh cười nói: “Vất vả gì chứ, con muốn ra ngoài thì cứ đi đi, đúng rồi, mua thêm cho bản thân mấy bộ quần áo đi.”
“Vâng.”
Tô Yên cũng không giải thích mình ra ngoài làm gì. Lúc trước khi đi, cô nói với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: “Hai đứa muốn đi thăm cha của hai đứa thì bảo Vệ Long đưa hai đứa qua đó đi.”
Bời vì Tô Yên không đi thăm, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có muốn đi cũng không dám đi.
Hạ Vũ Mặc hỏi: “Mẹ, hay là mẹ đi cùng tụi con đi?”
“Mẹ không đi đâu, cha con nhìn thấy mẹ, sợ là vết thương sẽ khó lành.”
Bởi vậy mới nói hai người là vợ chồng, bởi vì Tô Yên quá hiếu Lục Cận Phong.
Có được sự cho phép của Tô Yên, hai anh em lập tức bảo Vệ Long đưa qua đó.
Thực ra, đến cùng Tỏ Yên vẫn là miệng sác bén nhưng lòng dạ mềm, cô bảo hai đứa nhỏ qua đó cũng tương đương với việc cô đi thăm rồi.
Màn đêm buông xuống.
Biệt Viện Tiếu Trù.
Lúc Tô Yên lái xe đến, Tô Đình Nghiêm và Tân Chấn Lâm đang uống rượu với nhau, cảnh tượng này thật là kì ảo.
Tô Đình Nghiêm vừa uống mấy ly, bât đầu nói nhiều hơn, kéo Tân Chấn Lâm, nói: “ông anh, nhìn thấy anh, cuối cùng tôi cũng tâm phục khấu phục rồi, trước đây tôi còn nghĩ, rốt cuộc một người đàn ỏng như thế nào mà lại có thể khiến Tiểu Uyển nhớ mãi không quên, kết hôn với tôi tám năm mà vẫn không đế tôi vào phòng một lần, trong lòng tôi ârn ức chứ, người phụ nữ tỏi lấy về, thế mà lại chẳng cho tôi bước vào cửa phòng.”
“Nếu cậu mà bước vào, bây giờ hai chúng ta đã không thể cùng nhau uống rượu như vậy rồi.” Tân Chấm Lâm uổng rượu, biết từ đầu tới cuối Lệ Uyển chỉ là người phụ nữ của một mình ông ta, trong lòng vừa vui vừa kiêu ngạo, lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Lệ Uyển chỉ có một mình ông ta, giữ mình trong sạch vì ông ta, nhưng còn ông ta thì sao? Thế mà lại có hai đứa con gái với người khác.
Nói ra, Tân Chấn Lâm lại cảm thấy hận bản thân mình.
Cuối cùng vẫn là Lệ Uyến yêu ông ta sâu đậm hơn.
Tô Yên bước vào, đặt túi xách xuống: “Hai người uống nhiều rượu vậy, mùi rượu nồng nặc quá.”
‘Tiếu Yèn, con đến rồi à.” Tô Đình Nghiêm vui vẻ nói: “Cha và cha ruột của con rất hợp nhau, vừa gặp đã thân, vui vẻ nên uống thêm vài ly ấy mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!