“Đừng bất cấn, chị nhận được tin tức, có thể bên phía Tần Nhă Hân có chuyện.” Tô Yên thúc giục: “Em xem lại một lần nữa đi.”
“Được rồi, dù sao em cũng không có việc gì, để em đi xem chút.”
Lâu Doanh cúp điện thoại, kêu gọi Bạch Phi Minh, hai người cùng nhau đến trại tạm giam.
Trên đường đi gặp Lãnh Phùng.
Lãnh Phùng hỏi: “Hai người các cô đang định đi đâu vậy?”
“Đi xem Tân Nhã Hân.” Lâu Doanh dừng lại, thăm dò hỏi: “Đội trưởng Lãnh, khi não anh cho chúng tôi đi nghi?”
“Hôm nay các cô có thế đi nghi, trong cục cảnh sát tạm thời cũng không sao, có chuyện tôi sẽ thông báo cho các cô, nghỉ hai ngày, có đủ không?”
“Đội trưởng, anh thực sự dề tính quá đi, đủ, đủ lám.” Lâu
Doanh rất vui vẻ.
Sau khi lái xe đi, Bạch Phi Minh nói: “Hai chúng ta đâ từng bỏ phiếu, có thế nghỉ ngơi trong vài tháng, bây giờ anh ta cho cậu nghi ngơi hai ngày, mà cậu đã vui thành thế này rồi.”
“Việc này khác chứ.” Láu Doanh nói: “ở đây có cám giác thản thuộc, Phi Minh, cậu không nghĩ chúng mình thực sự thích hợp với công việc này sao? Bênh vực kẻ yếu, không những không bị lên án, mà còn quang minh chính đại được người khác ngưỡng mộ, thật tốt biết bao.”
“Lâu Doanh, cậu dự định lãm việc ở đây suốt đấy à?” Bạch Phi Minh lo láng hòi: “Nếu một ngày chúng ta không thế ở đây nữa, cậu có thất vọng không?
“Phi Minh, cậu sao vậy? Cậu trở nên đa sầu đa cảm như vậy.” Lâu Doanh tùy ý nói: “Nếu mình không ở đây được, thì sẽ có chỗ khác mình ở được!”
Bạch Phi Minh nhìn Lâu Doanh, không nói gì.
Cả hai đến trại tạm giam, đưa giấy chứng nhận ra, Lâu Doanh rất nhanh nhỉn thấy Tân Nhã Hân.
Thật đúng như đồng nghiệp vừa nói, Tân Nhã Hân ngồi xếp bầng trong góc, nhâm mât lại.
“Muốn thăng thiên há?” Lảu Doanh đột nhiên nói.
Tản Nhã Hân mở mắt ra, lạnh lùng nhin Lâu Doanh một lúc, lại nhắm mắt lại.
“Đế tôi thông báo cho cô biết này, phiên tòa sẽ được mở vào thứ hai tới này, hãy chuấn bị ớ lại đáy trong mười hoặc tám năm đi.”
Tần Nhã Hân vẫn không nói gì.
Lâu Doanh cảm thấy buồn chán, bị nhốt lại, có người canh giữ, Tân Nhã Hân chắc chán sẽ không thể ra ngoài trừ khi cô ta biến thành một con chim và bay ra ngoài.
“Quên đi, Phi Minh, chúng ta đi thôi.”
Trong kỳ nghỉ hai ngày, Lâu Doanh vần muốn đi ra ngoài để có một khoảng thời gian vui vẻ.
Bạch Phi Minh cuối cùng nhìn thoáng qua Tân Nhã Hân rồi cùng Lâu Doanh đi ra ngoài.
“Phi Minh, hai ngày được nghỉ, vậy thì chúng ta đi về phía nam, chơi hai ngày, thế nào?J’
“Được, tối nay xuất phát luôn, mình có hơi không thoái mái, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, muốn trở về nghỉ ngơi một lát.’ Bạch Phi Minh nói: “Buổi tối đi sau.’
“Được rồi, vậy cậu trờ về nghỉ ngơi đi, mình đi mua chút gì đó, tiện thế đặt vé máy bay, chín giờ tối lập tức đi luôn.”
Lâu Doanh là người không có kiên nhẩn, hai người tách ra từ trại tạm giam, cô ta đi mua sâm còn Bạch Phi Minh thì quay về nghi ngơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!