Tô Yên đột nhiên cảm thấy nổi da gà, Lâm Vy ờ bên cạnh nghe thấy ông chủ bí mật nhà mình lại có dáng vẻ như vậy, biếu cảm đó, chưa nói cũng biết nó vi diệu đến mức nào, cái dáng vẻ muốn cười mà lại không dám cười.
Tỏ Yên láng lặng liếc nhìn Lâm Vy, ngượng ngùng nói với Lục Cận Phong qua điện thoại: “Em đang nói chuyện với Lâm Vy, trong thang máy, em sẽ trở về ngay.”
Lục Cận Phong:”…”
Hình tượng tổng giám đốc lạnh lùng sụp đổ trong nháy mát.
Lục Cận Phong biết cô sầp phải quay về rồi, nên không nói chuyện nữa, cúp điện thoại.
Tỏ Yên lắng lặng cất điện thoại vào trong túi, hỏi Lảm Vy: “Vừa nãy chúng ta nói tới đáu rồi?”
“NÓI tới dự án Bác Hồ rồi.” Lâm Vy nói: “Có tin đồn, phía trẻn có ý định lấp hồ, nếu lấy được công văn lấp hồ, chác chán sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“ừm, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.”
Hai người bước ra khỏi tòa nhà của công ty, Tô Yên lái xe của mình rời đi.
Cô liếc nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, đúng tám giờ.
Mí mát đột nhiên giật rất mạnh, Tô Yên đột nhiên nhớ ra phải gọi lại cho Lâu Doanh.
Điện thoại reo lên vài lần, vẫn không có ai trả lời.
Muộn thế này rồi, đang bận cái gì sao?
Tô Yên không nghĩ nhiều, khởi động xe đi đến nhà cũ của nhà họ Lục.
Cùng lúc đỏ.
Trại tạm giam bên này đang rất nhốn nháo.
Có người hét lên: “Có tù nhân vượt ngục rồi.”
Rất nhanh, tất cả các cảnh sát trực ban hôm nay bât đầu hành động, hôm nay Lãnh Phùng tới đây để thăm một phạm nhân, đúng lúc gặp phải sự việc này.
Lãnh Phùng kéo tay một vị cảnh sát lại hỏi: “Ai thoát vậy?”
‘Tân Nhã Hân, cái người không lâu trước đó bị bát vì tội bắt cóc trẻ em và có ý định giết người, mới được đưa vào chưa bao lâu.”
Lẫnh Phùng nhở lại Lâu Doanh đã nổi lúc sáng phải đi xem xét chuyện cùa Tân Nhã Hân, không ngờ mới chỉ có mấy tiếng, mà đã xảy ra thật rồi.
“Đưa tôi đi xem nơi giam giữ Tan Nhã Hân trước đã.”
Lãnh Phùng quan sát nơi giam giữ một lượt, ố khóa không bị cạy ra, mà là có người từ bên ngoài mờ ra.
Lãnh Phùng tra hỏi: “Nhân viên canh gác đâu?”
Người canh giữ run rẩy lo sợ đi tới: “Đội trường Lãnh, hôm nay là do hai anh em chúng tôi phụ trách canh giữ, vừa nãy chúng tôi bị đau bụng, nên có đi vệ sinh một lúc, chỉ mất có năm phút thôi, quay lại thì không thấy người đâu rồi.”
“Cá hai người đều bị đau bụng sao?”
Trùng hợp vậy?
Hai người canh giữ cũng rất buồn bực, phạm nhân lại chạy trốn ngay lúc ca trực của bọn họ, nếu việc này phải quy trách nhiệm, chác chán phải viết bản kiểm điểm, hình phạt cũng sẽ
không nhẹ.
Vào lúc này mà truy cứu trách nhiệm cũng không giải quyết được gì, Lãnh Phùng nói: “Kiếm tra camera giám sát.”
Đã có một bộ phận lực lượng cảnh sát đi tìm phạm nhân rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!