Lục Cận Phong ở trên cao nhìn xuống đám người đang quỳ gối trước mặt, bình tĩnh chống gậy: “Không phải ngày lễ hay dịp tết gì, sao lại hành đại với tôi như vậy? Làm cho người ta cảm thấy khó xử quá đi nè, tôi còn chưa chuấn bị bao lì xì nữa.”
Tất cả mọi người:
Bọn họ làm gì muốn quỳ, ai bảo Lục Cận Phong lại cầm chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận thủ lĩnh của Địa Sát ra cơ chứ.
Nhìn thấy chiếc nhẫn giống nhưtận mát nhìn thấy Tản Chấn Lâm.
Tân Chấn Lâm “không còn nữa”, nhưng ý nghĩa của chiếc nhẫn vần luôn tồn tại.
Phần lớn những người này đều đã kề ai sát cánh bên cạnh Tân Chấn Lâm, từng bước đi đến ngày hôm nay, sau khi Tần Chấn Lâm “chết”, bọn họ đều đi theo Tân Nhã Hân, Tân Nhã Hân lại không ra gì nên bọn họ chỉ có thế đi theo Chu An.
Tuy nhiên dù sao thì Chu An cũng không danh chính ngôn thuận, nên có rất ít người thực sự phụ tùng mệnh lệnh của Chu An.
Lục Cận Phong thờ ơ vuốt ve chiếc nhẩn trên ngón tay, hét vào với bên ngoài cửa: “Hạ Vũ, Hạ Huy, đem một ít tiền đến đây, tôi phái phát lì xì cho bọn họ.”
Thực sự phát lì xì sao?
Mọi người đều lần lượt quay đầu nhìn lại, Hạ Vũ, Hạ Huy thật sự cầm theo một thùng tiền bước vào.
Không phải vừa rồi hai người này đã bị bọn họ đánh lùi ngay ở lối vào thôn sao?
“Đại ca, tiền đem đến rồi.” Hạ Vũ mờ thung tiền ra, bên trong có những tờ tiền mấy trăm tệ được xếp ngay ngán.
Lục Cận Phong từ trong hộp lấy ra mấy xấp tiền một trăm tệ, xấp này tống cộng là mười nghìn.
Lục Cận Phong vô cùng khí phách ném từng xấp tiền cho những người đang quỳ dưới đất.
Mọi người cũng vô thức nhặt nó lên.
Con người đều có tình yêu tiền bạc toát ra từ trong xương tủy, không thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
“Không cần cướp, ai cũng có.” Lục Cận Phong nói: “Tuy rằng tôi không có nhiều tiền như đại ca Chu của mấy người, hở ra là có mấy trăm triệu, nhưng thỉnh thoảng phát cho mấy người bao lì xì vài chục nghìn thì cũng có.”
Hạ Vũ phối hợp với Lục Cận Phong, thuận thế nói: “Ám Dạ của chúng tôi gần đây đã đề xuất ra rất nhiều phúc lợi mới. Bất cứ ai gia nhập vào Ám Dạ, ho dù có là người già hay trẻ em, đều có thế nhận ngay khoản trợ cấp tiền mặt tám trăm tram mươi nghìn nhân dán tệ này.”
Hạ Huy tiếp tục: “Ám Dạ của chúng tôi còn có phúc lợi hôn nhân và tang lễ. Bất kế trong gia đình mọi người có ai chết, mọi người đều có thê’ nộp đơn đến bộ phận tài chính của Ám Dạ để nhận được tiền an ủi năm trăm nghìn nhân dân tệ.”
Hạ Vũ: “Bất kể là ai kết hôn đều có thể xin phong bao lì xì năm trăm nghìn để đi du lịch hường tuần trăng mật.”
Hạ Huy: “Chỉ cần gia nhập vào Ám Dạ, mọi người sẽ nhận được mức lương tối thiếu đám báo năm mươi nghìn tệ mổi tháng. Sẽ có thêm phúc lợi trong các dịp lễ tết và có cả tiền thưởng cuối năm.”
Hạ Vũ: “Chỉ cần gia nhập vào Ám Dạ được hơn ba năm, Ám Dạ chúng tôi sẽ cho một căn nhà. Đây cũng chính là quyến đoán mà các tố chức khác không cỏ. Đại ca Lục cúa chúng tôi cỏ tài, có khí chất, nên mới dám hứa mọi người những điều này. Đương nhiên việc bao ăn bao ờ là điều kiện cơ bản.”
Hạ Vũ Hạ Huy mỗi người một câu, mau chóng biến hiện trường thành một đại hội tuyến dụng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!