Vạn Nhất hai tay bó bột bằng, đang ngồi ăn sáng. Làm thế nào mà ăn được?
Đương nhiẻn, chỉ có thể đế người giúp việc đút cho anh ta mà thôi.
Vạn Nhất cũng rất xấu hổ, nhưng nếu anh ta có một bàn tay lành lặn, thì cũng không cần phải thảm hại như vậy.
Lâu Doanh bước xuống nhà với đôi mắt gấu trúc, cả đêm cô ấy cứ trằn trọc không ngủ được.
Lâu Doanh thấy Vạn Nhất còn cần người cho ăn, khinh thường nói: “Anh không có tay chân à, giống như một kẻ tàn phế vậy, còn cần người giúp việc hạ anh nữa chứ.”
Tâm tình cô ấy đang không tốt, bây giờ cô ấy chì đang trách trời, oán đất, giận cả không khí.
Vạn Nhất mệt mỏi nhắc nhờ: “Chị hai, hai tay của tôi đẽ bị cô làm cho tàn phế rồi, cám ơn.”
“Gọi chị cái gì chứ, tôi già đến vậy à? Gọi tôi là tiếu tiên nữ.”
Lâu Doanh thoải mái ngồi xuống, cầm một miếng bánh quấy lên ăn rồi nói: “Tay bị tàn tật rồi thì không phải còn chân đó sao?”
“Tôi không có khấu vị nặng như cô.” Vạn Nhất đã ăn gần xong rồi liền ra hiệu bảo người giúp việc có thể lui xuống trước, sau đó hỏi Lâu Doanh: “Đêm qua cô ngủ thế nào?”
“Tay của anh bị hỏng nên mât cũng mù luôn rồi à? Anh không nhìn thấy hai quầng thâm to bự này của tôi sao?” Lâu Doanh chỉ vào mắt mình.
Vạn Nhất:
Thật sự là anh ta nói cái gì cũng đều sai.
Đúng lúc này, di động của Vạn Nhất vang lên, tay anh ta cũng không tiện lắm nên nhìn về phía Lâu Doanh: ‘Tiểu tiên nữa, trả lời điện thoại giúp tôi với.”
“Không rảnh.” Lâu Doanh không hề nghe lởi.
Vạn Nhất nói: “Có thế là bẽn Ám Dạ đã có tin tức, bọn họ điều tra được Bạch Phi Minh bị chuyến đến nơi nào rồi…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Lâu Doanh nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nghe máy và bật loa ngoài.
Là Hạ Vũ gọi đến.
Vừa mở miệng, gã đã nói: “Anh Vạn, chuyến năm mươi triệu qua đây. Đang cần gấp. Trong Ám Dạ cần một ít kinh phí hoạt động.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!