Vạn Nhất cười cười, nói: “Lúc trước cô còn nói với tôi, tôi thấy cô với Bạch Phi Minh có quan hệ rất thân, hai người như hình với bóng, ngược lại tôi lại thấy tràn đầy tình yêu.”
“Đệt, chúng tôi là tình bạn trong sáng.”Lâu Doanh trừng mắt
nhìn Vạn Nhất một cái, nói: “Anh không hiếu đâu, Phi Minh cũng giống như người nhà của tôi, cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi.”
Vạn Nhất đột nhiên ghen tị với Bạch Phi Minh, người này chiếm bao nhiêu phần lớn quan trọng trong lòng Lâu Doanh, mà Lâu Doanh có thể nói những lời như vậy.
Bình thường Lâu Doanh hay mặt mày cau có, không có quy tác gì, cũng không thích nghĩ ngợi nhiều, nhưng sau khi Bạch Phi Minh bị bắt đi, Lâu Doanh cũng không gây chuyện, cho dù đột nhập vào cục cảnh sát, hay là đi ra ngoài.
Bởi vì Lâu Doanh biết, cô ta không thế gặp rắc rối gì, nếu không sẽ không có ai cứu Bạch Phi Minh.
Nhưng chỉ cần một khi Bạch Phi Minh ngã xuống, Lâu Doanh chác chắn sẽ liều lĩnh giải cứu người ra.
Không ờ được nơi đây, thì sẽ có nơi khác ờ được, cùng lám thì cô ta với Bạch Phi Minh rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trờ lại.
Tô Yên đến công ty, vừa mới ngồi xuống thì An Hĩnh lập tức đến.
“Tô Yên, mình muốn đến làm việc trong công ty của cậu, cậu có đồng ý không?”
“Cậu bị làm sao vậy?”Tô Yên khẽ giật mình, cười nói: “Không phải cậu nói muốn ngồi ăn rồi chờ chết sao, mỗi tháng cha cậu
cho cậu mấy trăm vạn tiền tiêu vặt sao cậu lại muốn tới đây làm việc?”
“Mình nghĩ rồi, cuộc đời dài như vậy, mình cứ ăn nầm rồi chờ chết thì rất vô nghĩa, mỗi ngày cậu bận rộn như vậy, nên thời gian gặp cậu bây giờ rat ít.”
An Hĩnh chống tay lên bàn: “Vậy nên, mình quyết định ra ngoài làm việc, nhưng vào công ty của cha mình, thì vô nghĩa lắm, đi đến các công ty của chú bác thì mọi người đều cưng chiều mình, không cho mình làm việc, bọn họ cho mình đi cửa sau, mình nghĩ tới nghĩ lui, sau đấy vẫn quyết đi đến chỗ này của cậu.”
Tô Yên ngồi xuống ghế xoay phong thái rất giống nữ tống giám đốc, cười nhẹ nói: “Cậu tới nơi này, tìm mình, cậu có chác là cậu không phải muốn đi cửa sau không?”
“Tô Yên, dù sao mình cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi.” An Hĩnh nói: “Mình còn thành thạo mọi thứ về piano, cờ vua, thư pháp, hội họa.”
“Bằng thạc sĩ này của cậu hơi nặng đấy: “Tô Yên cười nói đùa: “Mình không thể đưa ra mức lương cao, nếu như cậu thật sự muốn đến, thì mình có một vị trí rất thích hợp với cậu, cậu có muốn làm không?”
“Có tiền hay không không quan trọng, mình chỉ muốn tìm một công việc ốn định rồi trải nghiệm cuộc sống thôi.” An Hĩnh hào hứng nói: “Công việc gì vậy? Mình không muốn làm văn phòng đâu, văn phòng nhàm chán lâm.”
“Bán hàng.” Tô Yên nói: “Mình tự mình mở một cửa hàng sản phẩm cao cấp, đang cền người tin cậy đẽ’ quán lý, vừa vặn cỏ
cậu, không mệt đâu, cậu có thê’ vừa giúp một tay vừa quan sát là được rồi, với kinh nghiệm mua sản phấm cao cấp nhiều năm của cậu, việc này không khó đâu nhỉ.”
“Quả thực nghe không khó, mình làm.” An Hỉnh hỏi: ‘Tô Yên, tại sao cậu lại tự mở cửa hàng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!