“Dựa theo kinh nghiệm của cha với dì Tân của con nhiều năm như vậy, nếu bà ta ra ngoài, sẽ gây chuyện khiến không ai được yên bình, đoán chừng Chu Hoàng Long cũng không muốn bà ta ra ngoài.”
Tô Yên trêu chọc: “Bị đánh đến nỗi sợ rồi à?”
Tô Đình Nghiêm tức giận đến mức dựng cả râu, trừng mắt, đứa nhỏ này, luôn lấy nổi đau của ông ta đế giẫm lên.
Tô Đình Nghiêm ngạo mạn nói: “Cha mà còn sợ bà ta à? Hai bọn ta sớm đã ly hôn từ lảu rồi, bà ta cho cha đội nón xanh, người chột dạ với sợ hãi là bà ta mới đúng, làm sao có thê’ là cha được? Bây giờ bà ta là dì của con, con muốn bà ta ra ngoài à?“
“Không muốn.” Tô Yên rất trực tiếp, cũng không sợ Tô Vân ớ bên cạnh nghe được.
Tô Vân ở bên cạnh nghe một lúc, mờ mịt nói: “Dì là sao? Ra ngoài là sao, hai người đến đây làm gì?”
Tô Đình Nghiêm và Tô Yên đồng thời lườm Tô Vân một cái, vẫn không phản ứng lại, hết sức phối hợp nói chuyện.
Tô Vân bị coi thường, trên mặt có chút nhịn không được, cũng có phần gấp gáp.
Lúc này, giọng nói Tân Phương Linh nghẹn ngào đứt quãng truyền đến từ phòng thăm: “Anh, anh, tại sao bây giờ anh mới tới tìm em?”
Tô Yên có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tân Phương Linh từ ngoài cửa.
Cảnh anh em nhận ra nhau, thật là cảm động.
Tô Vân nghe thấy tiếng nói lập tức chạy vào, Tô Yên nói với Tô Đình Nghiêm: “Tôi lên xe đợi đây.”
Bỏ lại những lời này, Tô Yên đi ra ngoài.
Sau khoảng nửa giờ, Tân Chấn Lâm với Tô Đình Nghiêm đi ra ngoài, hai mẳt Tân Chấn Lâm đỏ hoe, là một người đàn ông to lớn, nhưng lại xúc động như thế.
Tô Yên không hỏi thêm cái gì, chỉ nói cậu: “Lên xe đi, tôi còn phải về công ty.”
Tân Chấn Lâm muốn nól rồi lại thôi, sau khi lên xe, trên đường đi ông ta há to miệng, những gì muốn nói lại nuốt về.
Cuối cùng, Tân Chấn Lâm thở dài một hơi, tự mình lấm bấm.
“Cha với Tiểu Linh từ nhỏ đã không có cha mẹ, cả hai bọn cha sống dựa vào nhau, nhớ khoảng thời gian khó khăn nhất, là khi phải nhặt những đồ ăn rồi ớ trong thùng rác, có một lần cha đánh nhau với côn đồ, bị đánh chảy máu đầu, Tiếu Linh nhặt cục gạch đập vào người kia…”
Tô Yên ở phía trước lái xe, còn Tân Chấn Lâm ngồi ở ghế sau nhớ lại những ngày tháng khó khăn cùng Tân Phương Linh khi họ còn nhỏ.
Hai người xa cách gần bổn mươi năm, huyết thống liên kết, có thế thấy Tân Chấn Lâm rất vui vẻ, vừa rồi rõ ràng đã khóc.
Tô Yên không phát biếu gì, chỉ coi mình là người xem, lắng nghe câu chuyện.
Khi Tân Chấn Lâm nói đến đoạn cảm động, ông ta lại khóc, Tô Đình Nghiêm lấy khăn giấy cho ông ta, an ủi nói: “Ngày tháng bây giờ đã tốt hơn rồi, chuyện đều đã qua, anh cũng đừng khóc nữa.”
Tân Chấn Lâm lau nước mắt, trực tiếp ôm Tô Đình Nghiêm khóc: “Em trai à, cuộc sống đã tốt hơn rồi, nhưng Tiểu Linh lại phái ngồi tù. Nhìn em ấy gầy đi như vậy, tôi làm anh trai cũng đau long lám, mấy năm nữa Tiếu Linh được ra?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!