Tân Chấn Lảm không biết những đau thương mà cô phải chịu đựng trong những năm đó, cũng không biết rằng Hạ Vũ Mặc suýt chút nữa đã bị hại chết, cô không so đo, nhưng không có nghĩa là cô có thể dung túng vô điều kiện.
Tỏ Yên trực tiếp đưa người trở về, không nói lời nào, lái xe rời đi, trở lại công ty.
Tô Đình Nghiêm với Tân Chấn Lâm đứng ớ cửa nhà họ Tô, bọn họ nhìn về hướng Tô Yên rời đi.
Tân Chấn Lâm lấm bấm: “Nhìn xem cô gái mà cậu đã dạy bảo kia, trái tim của con bé còn cứng hơn đá.”
Tô Đình Nghiêm trợn tròn mát: “Chầng lẽ không phải là con gái của anh à? Việc giáo dục này tôi thấy không liên quan gì tới tôi, có liên quan đến gen di truyền mới đúng.”
“Tôi cũng không ngang ngược.”
Hai người nhìn nhau đồng thanh nói: “Điểm ấy giống mẹ con bé.”
Tập đoàn Yên Phong.
Khi Tô Yên đến công ty, cô cũng vì việc của Tân Phương Linh mà phát sầu.
Lâm Vy bước vào: “Tống giám đốc Tô, tống giám đốc Sở đến, đang ở phòng tiếp tân.”
“Tống giám đốc Sở nào?”
“Tống giám đốc Sở của tập đoàn Sở thị.”
Sở Hướng Nam ư?
Tô Yên nhíu mày, hôm nay là ngày gì vậy, sao tất cả mọi người đều đến gây phiền phức cho cô thế.
Vạn Nhất ở Tập đoàn Yên Phong cũng chưa có chức vụ gì.
Lâm Vy bối rối: “Tống giám đốc Tô, hỏm nay Tống giám đốc Vạn không đến.”
Lúc đó Tô Yên mới nhớ ra, lúc này không chừng Vạn Nhất đang bị Lảu Doanh quấn chặt lấy rồi.
“Vậy cô đi tiếp khách trước đi, tôi sẽ đến sau.” Tô Yên dừng lại, sau đó lại nói: “Tống giám đốc sở đến đây là vì dự án Bắc Hồ đó sao?”
“Đúng vậy, trước đó Tống giám đốc Sở đã hẹn gặp ngài vài lần rồi, nhưng đều bị từ chổi, lần này Tống giám đốc Sờ nói, nếu không gặp được ngài, ngài ấy sẽ không về.” Lảm Vy nói: “Khi nào ngài tan làm, ngài ấy sẽ đợi tới khi đó.”
Cũng rất ngoan cố.
Tô Yên nói: “Được, đê’ tính sau đi.”
Nói là đế tính sau, nhưng Tô Yên cứ như vậy mà không quan tâm tới người ta.
Tô Yên có rất nhiều việc, cô kết nối video với Lục Cận Phong, có gì không hiểu, Lục Cận Phong sẽ dạy cho cô qua màn hình điện thoại, như vậy thì hiệu suất cũng khá hiệu quả.
Tô Yên bận rộn làm việc hơn một tiếng đồng hồ, vươn vai, vận động người.
Trong video Lục Cận Phong đang ngồi trong sân, vừa uống trà, vừa ngắm hoa đào, rất thoải mái.
Tô Yên than thờ: “Đúng là quá hời cho anh rồi, khi nào anh xong việc quay về vậyẵ em ờ đây bận rộn muốn chết đi sống lại rồi này, anh thì ở đó lại rất nhàn rỗi.”
Trong video, Lục Cận Phong nhàn hạ nhấp một ngụm trà, khóe môi nở nụ cười đếu: “Yên Yên, đây chính là do em đêm nào cũng đưa người qua cho anh, Tân Nhã Hân còn chưa cắn câu, tối hỏm qua chỉ mới câu được một con cá nhỏ thôi.”
“Chuyện gì vậy?” Tô Yên gác chân lên bàn, uống ngụm cà phê.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!