“Anh Lục, anh không được như thế nha.” Tô Yên ôm mặt, gục xuống bàn: “Anh chiều chuộng em như vậy, em sâp không biết nên làm gì tiếp theo rồi này, anh là người em tin tưởng nhất, nên anh phải thay em quyết định chứ.”
Lục Cận Phong cười: “Yên Yên mà anh biết, là một người độc lập tự chủ, là một người có chủ kiến, làm sao có thể không biết nên làm gì chứ.”
“Đừng có trêu em.” Tô Yên bĩu môi: “Đúng rồi, chuyện của Phi Minh, anh làm nhanh chút, mau chóng tìm được địa điểm mà cô ta bị dời đi, Lảu Doanh đang rất lo lắng, nếu cứ kéo dài như vậy, em sợ Lâu Doanh sẽ không giữ bình tĩnh được nữa mất.”
“Đã có chút manh mối rồi, đang đợi xác định cuối cùng.” Lục Cận Phong nói: “Em ở bên Lảu Doanh an ủi cô ấy là được rồi, phần còn lại cứ giao cho anh.”
Cảu này khiến cho người nghe cảm thấy rất an tảm.
Tô Yên nghịch cốc cà phê, thuận miệng nói một câu: “Bạn trai cũ tìm tới công ty rồi, tìm em để bàn về dự án Bắc Hồ, em đã cho anh ta leo cây hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong rat ngạc nhiên: “Vần chưa từ bỏ ý định xấu xa đó sao.”
Tô Yên cười: “Sức hấp dẫn của em đây không bị giảm đi so với
trước kia đó nha.”
Đang nói chuyện, Tô Yên nhìn thấy có người tới rồi, nói: “Em đi họp đây, cúp nha.”
Tô Yên nói xong, trực tiếp cúp máy, không cho Lục Cận Phong có cơ hội nói thêm vài lời.
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào thông báo video đã tắt, để tách trà xuống, la lớn: “Hạ Vũ Hạ Huy.”
“Đại ca.”
Hạ Vũ bước ra từ phòng bếp, khuôn mặt dính đầy vết tro, đôi mắt đỏ hoe, vì bị khói bụi bay vào mắt.
Vừa rồi gã đang chuấn bị nấu cơm, ngọn lửa từ thanh củi rất khó khống chế, gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa nhóm được lửa.
“Đại ca, có chuyện gì vậy.” Hạ Huy đi ra từ trong phòng khách, một tay cầm cây lau nhà, tay kia cầm giẻ lau, vừa nãy anh ta bị thầy Viên kêu đi dọn dẹp vệ sinh.
Hai người giúp việc miễn phí, tội gì mà không sài.
Lục Cận Phong nhìn bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của hai người, ánh mắt trâm xuống: “Hai người đi chuấn bị đi, xuống núi.”
“Đại ca, nhanh vậy phải quay về rồi sao?”Hạ Vũ ngấn ra: “Không phải nói là muốn dụ Tân Nhã Hân ra ngoài sao?”
“Không đi nữa, chưa dụ được Tân Nhã Hân ra ngoài, đã mất cả chì lẫn chài rồi.
Hạ Huy vội vàng nói: “Đại ca, em lập tức đi lấy xe.”
Từng người thu dọn hành lý, nửa tiếng sau xuất phát.
Cả ba người đi thẳng vào trong thành phố.
Đi được nửa đường, Hạ Vũ nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở ven đường, nhìn kỹ thì thấy có hai người đang ngồi ở trên bệ đá ở ven đường, nhìn bóng lưng rất quen thuộc.
Hạ Vũ hỏi: “Đại ca, anh nhìn người bên kia xem có thấy giống anh Vạn không?”
Trong đầu Lục Cận Phong chỉ đang nghĩ tới chuyện bạn trai cũ tới tìm Tô Yên, căn bản là không có đế ý tới Hạ Vũ đang nói gì.
Hạ Huy liếc nhìn: “Cũng có hơi hơi giống, ngay cả vị trí trát thạch cao cũng rất giống.”
Chiếc xe không có dừng lại, trực tiếp lái qua xe của Vạn Nhất và Lâu Doanh.
Lúc này Vạn Nhất quay đầu lại nhìn, chỉ cảm thấy chiếc xe này rất giống xe của Lục Cận Phong, không nhìn rõ người trong xe, cũng không nghĩ nhiều.
Xe chạy được một đoạn rất xa rồi, Vạn Nhất hỏi Lâu Doanh người đang ngồi thần thờ ở bên cạnh: “Cô định ớ đây bao lâu? Nếu không rời đi, còn có thế ngám được hoàng hôn đó.”
“Anh đế ý tôi làm gì.Tâm trạng của Lâu Doanh không được tốt, vừa mới được yên tĩnh một chút, Vạn Nhất lại ngồi đây ồn ào..
Lảu Doanh nhảy xuống bệ đá, nói: “Gà luộc, gọi điện cho đội trưởng Lãnh hẹn anh ta ra đây, tôi mời anh ta đi ăn.”
“Cô gây rắc rối cho tôi còn chưa đủ à, còn muốn đi gây rắc rối cho Lãnh Cục Băng.” Vạn Nhất vội vàng lác đầu: “Hiện giờ anh ta đang bị đình chỉ công tác rồi, chắc chắn là đang bị người ta giám sát, nếu hẹn anh ta ra ngay lúc này, không chỉ gây nguy hiếm cho anh ta, còn có thế gây nguy hiếm cho cô nữa.”
“Anh chỉ cần nói một câu thôi, anh có gọi hay không.”Lâu Doanh thực sự không còn lựa chọn nào khác, cô ta không thế ngồi yên chờ chết như vậy được.
Rất khó chịu.
Lâu Doanh nhìn chầm chầm vào Vạn Nhất, đôi mát trong veo, mím chặt môi, dáng vẻ của một người phụ nữ yếu đuối, khiến ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.
“… Được rồi.” Vạn Nhất im lặng quay đầu lại, lấy điện thoại ra gọi: “Lãnh Cục Băng, tối nay đi ăn cơm một bữa, tôi mời, cậu nhất định phải đến.”
Sau khi Tô Yên đế cho Sở Hướng Nam leo cây tận hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đi gặp anh ta.
“Tống giám đốc Sở thật sự rất kiên nhẫn.”
Cuối cùng Sở Hướng Nam cũng gặp được Tô Yên, Tô Yên trong trang phục công sở càng thêm nữ tính, toàn thân toát lèn vẻ quyến rũ của một người phụ nữ chuyên nghiệp.
“Tiểu Yên.”
Sở Hướng Nam đứng lên, cười dịu dàng: “Có thế gặp được em, đợi lâu cũng đáng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!