Tô Yên cong cong khóe miệng, buông tờ một trăm tệ xuống rồi đi.
Sở Hướng Nam đợi một hồi lâu mà mãi vẫn chưa thấy người, đến đây tìm Tô Yên thì thấy cô đi từ trong phòng bao ra. Thấy thế, anh ta vội vàng qua đỏ: “Tống giám đốc Tô, đồ ăn đều đã gọi xong.”
“Đi thôi.”
Tô Yên theo Sở Hướng Nam đi đến vị trí ăn cơm, Sở Hướng Nam đang muốn đi kéo ghế, giả vờ ga lăng thì Tô Yên lại ngồi xuống một cái ghế khác.
Sờ Hướng Nam ngượng ngùng cười cười, ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Tô, cô vừa rồi…”
“Phục vụ, làm phiền lấy thêm một bộ bát đũa nữa.”
Sở Hướng Nam hỏi: “Còn ai muốn đến sao?”
“Chồng tôi.” Tô Yên vừa dứt lời thì lập tức thấy người, Lục Cận Phong không chống nạng, cũng không ngồi xe lăn, cứ như vậy mà đến.
Sở Hướng Nam nhìn thấy Lục Cận Phong thì vẻ mặt lập tức trờ
nên rất khó coi. Người anh ta mời là Tô Yên, Lục Cận Phong đến, vậy không phải kế hoạch kế tiếp của anh ta sẽ ngâm nước nóng à?
Tô Yên thấy Lục Cận Phong đi đến thì vẻ mặt cũng khó coi, đây không phải cậy mạnh à?
Vết thương ở chân nào có thế tốt lên nhanh như vậy.
Tô Yên biết, Lục Cận Phong đây là sĩ diện, cho nên không ngồi xe lăn.
“Lục Cận Phong, anh lại làm liều.” Tô Yên nói vậy cũng là trách cứ ngoài miệng mà thôi, cô đửng dậy đi qua đỡ Cận Phong.
Tô Yên chỉ vừa đỡ cánh tay Lục Cận Phong, Lục Cận Phong đã bát đầu giả vờ yếu đuối, anh ngả nghiêng về hướng Tô Yên rồi khoác tay lèn vai cô.
“ơi Yên Yên, chân của anh đau quá, xin em hãy thương xót cho tấm thân bé nhỏ với đôi chân bị dính lời nguyền.”
Tô Yên:
Cũng may cô biết rõ Lục Cận Phong là người đức hạnh ra sao, nên chầng có gì quá ngạc nhiên.
“Này thì thế hiện!” Tô Yên âm thầm véo nhẹ Lục Cận Phong đê’ xem như trừng phạt.
Nụ cười nơi khoé môi Lục Cận Phong càng thêm nở rộ. Bất kể nhìn xuôi nhìn dọc thế nào trông hai người đều giống như đang liếc mát đưa tình.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Sở Hướng Nam sầu đến không thể sầu hơn.
Tuy anh ta và Tô Yên đã từng ở bên nhau, nhưng anh ta vẫn chưa thấy mặt tính cách này của Tô Yên bao giờ.
Tô Yên đỡ Lục Cận Phong ngồi xuống. Vốn dĩ Sở Hướng Nam mới là người hẹn Tô Yên, nhưng giờ đương sự như anh ta lại bổng hóa dư thừa.
Lúc này, Lục Cận Phong mới thấp thoáng trông thấy Sở Hướng Nam, anh nói: “Hoá ra tống giám đốc Sở cũng ở đây.”
Sở Hướng Nam:
Anh ta ngồi lù lù ở đây cả buối, vậy mà lại coi anh ta như chẳng hề tồn tại.
Trong tình huống khó xử thế này, sở Hướng Nam chỉ đành nở một nụ cười đầy gượng gạo: “Chào anh Lục.”
Cả người trước lần người hiện tại đều dịu dàng.
Lục Cận Phong bưng tách trà lẻn uống: “Chẳng phải anh Sở tìm vợ tôi có chuyện gì sao? Hai người nói chuyện tự nhiên đi, cứ mặc kệ tôi, tôi ngồi đây uống chút trà với nhấm chút đồ ăn là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!