Nếu tính từ lần đầu Lục Cận Phong và Tô Yên gặp nhau đến nay có lẽ cũng đã hơn vài năm, quả thật là đã lâu như vậy.
Vương Ái Ái dù có mặt dày cỡ nào, cũng không dám ngồi xuống nữa.
Tất cả ai nấy cũng vô cùng ngưỡng mộ, chắc Tô Yên bật hack đây mà, nhưng phải công nhận là cô giấu kỹ thật, bọn họ vậy mà không biết Tô Yên và Lục Cận Phong đã quen nhau lâu như vậy.
Nói vậy chẳng phải Tô Yèn đâ quen Lục Cận Phong từ hồi đại học sao?
Họ vẫn còn nhớ, Tô Yên đã tạm nghỉ học nửa năm, sau đó mới tiếp tục trờ lại trường.
Nửa năm đó cũng là lúc Tô Yên mang thai Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc. Sinh con xong cô mới trở lại hoàn thành việc học. Cô ra ngoài làm việc ngay sau khi tốt nghiệp, nên cũng từ đó mà không còn giao du với những người bạn học này nữa.
Vương Ái Ái xấu hổ đứng lên, Tôn Oanh Oanh nói: “Tô Yên, vậy tụl mình đi trước nha, không quấy rầy cậu với cậu Lục dùng bữa nữa.”
“ờ.” Tô Yên lấy trong túi ra một tấm thiệp mời: “Oanh Oanh, mình với chồng sẽ tố chức hôn lễ vào ngày 6 tháng 6. Có rảnh thì đến uống rượu chung vui cùng tụi mình nha.”
Tôn Oanh Oanh được quý mến nhưng lại lo: “Nhất định, nhất định! Tô Yên, chúc mừng cậu đã tìm được bạch mã hoàng tử đời mình.”
Trong hai – ba chục bạn học, Tô Yên chỉ đưa thiệp mời mỗi Tôn Oanh Oanh, thế những người khác bỏ đi đáu?
Khi nãy ngoại trừ Tôn Oanh Oanh, những người này đều mỉa mai xem thường Tô Yên.
Vương Ái Ái rất ghen tị khi thấy tấm thiệp mời trên tay Tôn Oanh Oanh.
Người dự hôn lễ của Lục Cận Phong và Tô Yên chầc chắn đều thuộc tầng lớp thượng lưu, với những ông chủ lớn và doanh nhân giàu có.
Nếu cố ta có thế đến hôn lề, với dung mạo và ngoại hình của cô ta thì dù có cặp đại một người trong số đó cũng đủ để đưa cô ta vào cuộc sống xa hoa của một bà phu nhân giàu có.
Vương Ái Ái rất muốn đến dự hôn lễ đế nhân cơ hội “đào vàng”, nếu biết Tô Yên giấu kỹ như vậy, cô ta đã không coi thường cũng như nhắm vào Tô Yên.
“Vương Ái Ái, đi thôi, còn đứng đó chi nữa?” Tôn Oanh Oanh nhắc nhở.
Mọi người mà còn ở lại đây không phải sẽ khó xử hơn sao?
Vương Ái Ái không cam tâm, cô ta cẳn môi bước ra ngoài, những người khác cũng đồng loạt theo sau.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Vương Ái Ái kéo Tôn Oanh Oanh sang một bên rồi cười nói: “Oanh Oanh, cậu nhường tấm thiệp mời này cho mình đi được không? Hay là cậu bán nó cho mình đi, mình trả cậu năm nghìn tệ nhé, được không cậu?”
Quả là thẳng thắn.
Tôn Oanh Oanh không hiếu dụng ý của Vương Ái Ái: “Này là thiệp Tô Yên mời mình mà, cậu lấy làm gì?”
“Oanh Oanh à, cậu biết đó… Mình cũng gần ba mươi rồi. Thanh xuân mổi người đều có hạn, nhất là với phụ nữ, phụ nữ bước qua ba mươi là chẳng còn giá trị gì nữa. Không giấu gì cậu,
mình đã quyết phải kết hôn trong năm nay.”
“Á à!” Tôn Oanh Oanh chợt ngộ ra: “Cậu tính đi hốt đại gia chứ gì, nhưng chầng phải hồi nãy cậu nói bạn trai cậu là sếp lớn gì đó sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!