Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Chia rẽ anh ta và Vạn Nhất?
Lãnh Phùng sững sờ, rốt cuộc là anh ta đa nghe lầm, hay anh ta đã hiểu lầm?
“Lâu Doanh, cô… Cô có ý gì?” Lãnh Phùng nghĩ mình nên hỏi cho rõ ràng thì hơn.
Lâu Doanh tưởng Lãnh Phùng đã bị uy hiếp, bèn chế nhạo: “Đừng tưởng tôi không biết anh và Gà Luộc có quan hệ gì.
Có nên nói chỗ của Phi Phi cho tôi biết hay không thì tùy, anh nhám làm sao coi được đó thì làm.”
“Cô biết thiệt rồi hả?” Lãnh Phùng cau mày, anh ta tường Lâu Doanh đã biết anh ta và Vạn Nhất có quan hệ thân thích.
Lời này vừa thốt ra đã thấy có điềm chẳng lành.
Đây khác nào cây búa đập thắng vào đầu?
Lâu Doanh gật đầu: “ờ, tôi biết lâu rồi, đừng tưởng mấy người giấu kỹ là có thế qua được đôi mẳt tinh tườm của tôi.”
Lãnh Phùng thờ phào nhẹ nhõm, xem ra vừa nãy anh ta đã hiểu lầm ý của Lâu Doanh, anh ta nói: “Lâu Doanh, không phải bọn tôi cổ ý giấu cô, mà thật tình là mối quan hệ giữa tôi và Vạn Nhất không tiện công bố, với cả trước đó tôi cũng thấy không cần thiết.”
Lãnh Phùng thì theo ngành cánh sát, còn Vạn Nhất thì theo nghiệp kinh doanh, hai người ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nếu mọi người biết hai người là họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những rắc rối không cần thiết,
thậm chí là bị người ta đàm tiếu. Nhỡ chầng may sau này Vạn Nhất xảy ra chuyện, nói không chừng người ta còn đồn rằng Lãnh Phùng cho Vạn Nhất đi cửa sau, rồi cả bảo kẻ nhà họ Vạn.
Vậy nên, không có quá nhiều người biết về mối quan hệ họ hàng cúa cả hai, thêm nữa là họ cũng không cố tình công khai.
Điều mà Lãnh Phùng băn khoăn là không biết liệu câu nói “không tiện công bỡ’ của anh ta có khiến sự việc càng trở nên mờ ám, đen tối hay không.
“Sao chăng gì thì giờ tôi cũng biết rồi. Tóm lại là giờ anh muốn nói tôi biết chồ của Phi Minh, hay là muốn tôi công khai quan hệ của hai anh, đội trường Lãnh tự chọn đi.”
“Lâu Doanh.” Lãnh Phùng bất lực nói: “Bạch Phi Minh bị chuyến đi đâu mất rồi, tôi không biết thật mà”.
“Đội trưởng Lãnh, anh tưởng tôi là con nít ba tuối chắc?” Hai tay Lâu Doanh giữ lấy góc bàn, tư thế như có thê’ nhấc tung cái bàn lên bất cứ lúc nào: “Lâu Doanh tôi bình thường làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ bằng tất cả nơron. Anh ở trong cục biết bao năm qua, càng không phải lính quèn, giả sử không biết đi nữa, thì ít nhất cũng phải đoán được đại khái.”
Lâu Doanh không tin Lãnh Phùng thực sự không biết chút gì.
Lãnh Phùng lâc đầu: “Bữa tối hôm nay coi bộ khó nuốt.”
Nếu biết trước Vạn Nhất lừa anh ta đến gặp Lâu Doanh, anh ta đã không đến.
“Đội trường Lãnh suy nghĩ cho cẩn thận, tôi nhiều thời gian lầm.”
“Tôi đã nói là không biết Bạch Phi Phi bị giam ở đâu thật mà, nhưng nếu nói cỏ khả năng nhất thì cỏ ba nơi.” Lãnh Phùng nói: “Một là nhà giam an toàn nhâ*t Đế Đô – nhà giam Gamma, cái còn lại là nhà giam thành phố Dự.”
“Vậy nơi thứ ba?”
Lãnh Phùng im lặng một lúc rồi mới nói: “Nơi thứ ba có thể không phải nhà giam”.
“Nhưng là chỗ nào mới được?” Lâu Doanh sốt ruột: “NÓI mau đi, anh câu giờ quá à, Tê mà lề mề y như đàn bà.”
“Lâu Doanh, bất kế là chổ nào thì cũng vô cùng nguy hiếm. Tôi khuyên cô, nếu muốn cứu Bạch Phi Phi, thì tốt hơn hết là hãy cứu bằng con đường quang minh chính đại, chứ đừng cứu bằng lối đi sai trái.” Lãnh Phùng cũng rất xem trọng Lâu Doanh và thật lòng không muốn Lâu Doanh xảy ra chuyện.
Nhưng anh ta và Lâu Doanh lại luôn đứng ở hai phe đối lập.
“Bớt nói nhảm dùm, anh cứ nói thầng tôi biết nơi thứ ba là được, tôi tự biết chừng mực. Mười sáu tuổi tôi đã theo Phi Minh lang bạt tứ phương, cũng bảy năm rồi, bộ anh tường tỏi sống được đến ngày hôm nay là nhờ may mân cả à?”
Lãnh Phùng vô cùng kinh ngạc.
Mới mười sáu tuổi Lâu Doanh đã bước ra đời lang bạt?
Cũng tức là khi còn là trẻ vị thành niên…
Lãnh Phùng chưa bao giờ coi thường Lâu Doanh, nhưng với tư cách là người đã sống hơn 30 năm, thì đây là lần đầu tiên anh ta kính phục một người phụ nữ.
“Lâu Doanh, thật ra cũng không phải không có cách cứu Bạch Phi Minh. Chỉ cần bát được Tân Nhã Hân và Lệ Quốc Minh về lấy công chuộc tội, cộng thêm tôi đứng ra bảo đảm với cấp trên rằng hai người cũng có công, thì tôi dám chắc hai người sẽ được xử lý khoan hồng. Lần này, tôi sẽ phá lệ cho cô quyền hạn cũng nhưthời gian một tháng. Ve phía cấp trên, tôi cũng sẽ giúp cô giải thích rõ ràng với họ.”
Lâu Doanh do dự.
Bát Tân Nhã Hân thì không vấn đề gì, nhưng nếu thực sự phải bát Lệ Quốc Minh thì trong lòng Lâu Doanh có phần do dự.
Vạn Nhất thấy hai người còn đang bàn chuyện, bầu không khí cũng có chút không ổn, thì không nhịn được mà bước tới: “Lãnh Cục Băng, hai người các cậu còn nói qua nói lại đến bao giờ nữa, cậu nói một lời thẳng thắn coi như nế mặt tôi đi.”
Lãnh Phùng liếc Vạn Nhất: “Cậu thì có mặt mũi gì mà nế? Mặt bàn hay mặt ghế?”
“Khụ khụ.” Vạn Nhất đưa tay lên miệng giả vờ ho khan vài tiếng.

Nhấn Mở Bình Luận