Lâu Doanh vổ bàn rồi bật dậy: “Được, tôi hứa với anh, tỏi sẽ đi bắt người về. Nhưng đến lúc đó, nếu các người vẫn không thả Phi Minh ra thì đừng trách sao tôi không khách khí. Dù có phải
đập chậu cướp hoa, hay dù ai kia có cong quéo quèo queo, tôi cũng không ngại bẻ cho thành thắng”.
Lâu Doanh nắm chặt nám đấm, thế hiện quyết tâm của mình.
Cong?
Bẻ thànhthầng?
Khó khăn lắm Lãnh Phùng mới giải thích minh bạch mọi chuyện, nhưng giờ xem ra lại trở nên hỗn độn thêm.
Vạn Nhất nghe vậy thì hoảng hốt, thấy sắp lộ tấy, anh ta nhanh chóng đổi chủ đề: “Đừng chỉ nói chuyện thôi chứ. Ăn đi, ăn đi! Đồ ăn sâp nguội lạnh hết rồi.”
Lãnh Phùng vẫn không hiểu nổi, anh ta hỏi: “Tôi đâu có bạn gái đâu, cô đập chậu cướp hoa gì chứ?”
“Anh không có bạn gái, nhưng anh có bạn tr-…ai’
Trước khi Lâu Doanh kịp nói xong, Vạn Nhất đột nhiên hét lên: “A!”
Lãnh Phùng và Lâu Doanh đồng loạt nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất vung tay lên: “Lại gãy xương nữa rồi. Lâu Doanh, mau đưa tôi đến bệnh viện.”
“Mác gì tỏi phải đưa?”
“Chuyện xui rủi chắc tui muốn à, ủa mà ai làm gãy dị ta? Cô làm thì cô phải chịu trách nhiệm chứ kêu ca gì nữa, mau đưa tôi đến bệnh viện đi.” Vạn Nhất dùng tay còn lại kéo Lâu Doanh.
Vạn Nhất vừa dứt câu, thì Lãnh Phùng đã đứng dậy và nói: “Đế tôi đưa.”
Lâu Doanh tròn xoe mát, wow, bạn trai ai đó thật ấm áp quá đi.
Nửa tiếng sau.
Lãnh Phùng và cả hai cùng nhau đến bệnh viện.
Lâu Doanh thì ở trong xe đậu bên ngoài, cô giờ quả thật không tiện lộ mặt. Dù sao cũng đang là người bị truy nã nên không thể quá tùy tiện.
Bác sĩ gán nẹp và bó bột cho Vạn Nhất.
Lãnh Phùng ngồi đối diện Vạn Nhất, ngay khi bác sĩ rời đi, anh ta lập tức hỏi: “Nãy Lâu Doanh nói vậy là sao? Đập chậu cướp hoa là cái gì, rồi bẻ cong thành thắng là sao?”
Vạn Nhất giả ngu: “Hả? Không biết nữa, tôi cũng không biết nữa!”
“Vạn Nhất.” Giọng điệu Lãnh Phùng trờ nên quyết đoán: “Cậu không nói vậy tôi đi hỏi Lâu Doanh.”
Đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Trước khi Lãnh Phùng kịp rời khỏi phòng, Vạn Nhất nói: “Thì là… Lâu Doanh tưởng tôi với cậu là một đôi chứ sao nữa. Lãnh Cục Băng, không phải lỗi của tôi đâu à nha, sao tôi biết trong đầu cô ấy nghĩ gì được chứ, ai có mà dè cô ấy hiếu Tâm chúng ta lớn vậy đâu.”
Lãnh Phùng: “…”
Anh ta đã làm gì? Đa làm gì mà khiến Lâu Doanh hiểu lầm như vậy?
Vạn Nhất thở dài rồi nói: “Mà chắng phải tôi sợ cậu xấu hố nên đã cố chặn họng, không cho cô ấy nói tào lao rồi đấy sao? Tôi cũng cố giải thích lâm rồi, nhưng cô ấy không có tin. Tôi cũng hết cách rồi chứ bộ.”
Nếu Lãnh Phùng mà biết Vạn Nhất đã giải thích ra sao thì sác mặt anh ta chác sẽ tối sầm lại cho xem. Lời giải thích của Vạn Nhất đúng nghĩa với câu càng nói càng mờ ám.
Lãnh Phùng nhớ tới cuộc trò chuyện vớ vẩn ông nói gà bà nói vịt khi nãy VỚI Lâu Doanh nên cũng không nghi ngờ Vạn Nhất, dù sao mạch não của Lâu Doanh cũng không được bình thường nên hiếu lầm cũng không có gì lạ.
“Nếu không còn chuyện gì, vậy thì tôi đi đây, tôi sẽ tự giải thích.”
Anh ta không gánh nổi cái hiểu lầm chết tiệt này.
Cuối cùng thì Lãnh Phùng cũng đã biết tại sao lúc anh ta và Lâu Doanh hẹn hò, Lâu Doanh lại nhầc đến Vạn Nhất.
Anh ta tưởng Lâu Doanh có tình ý với Vạn Nhất, nhưng hoá ra là hiếu lầm Lãnh Phùng và Vạn Nhất là một đôi.
Hiếu lầm đó quả đúng là ngày càng lớn.
Và cuối cùng thì anh ta cũng biết tại sao đôi khi Lâu Doanh lại nhìn anh ta với ánh mát tiếc nuối và đồng cảm.
Lãnh Phùng sải bước ra ngoài, Vạn Nhất cũng vội vàng xuống giường theo sau.
Lâu Doanh ngồi trong xe thấy Lãnh Phùng bước ra với sác mặt cỏ chút không ổn thì nghi hoặc, lúc cô đang tự hỏi thì Lãnh Phùng đột nhiên đi tới bên xe và nói với cô ấy rằng: “Tôi không thích đàn ông, tôi thích phụ nữ, tôi không có cong.”