Cô đúng là ăn no rửng mỡ mà, tự nhiên lại nhắc đến việc mang thai lần thứ ba.
Tô Yên đứng dậy: “Lần sinh thứ hai này, mẹ cũng chỉ là người đưa hàng, nếu thật sự sinh ra em gái, châc đến chạm vào mẹ cũng không thế chạm mất, không sinh.”
Với tính cách bao che của đám người nhà họ Lục này, nếu thật sự sinh con gái, cò đã cỏ thế tướng tượng được sau này hoặc là con gái sẽ bị chiều thành một cô nhóc ngang tàn, hoặc là sẽ trở thành một nàng tiên không dính bụi trần.
“Mợ cả, cô Lâu đến rồi.”
Người làm ờ bên ngoài gõ cửa.
Vừa nghe thấy Lâu Doanh đến, sau khi cảm thấy bất ngờ thì Tô Yên lại thấy ngạc nhiên.
Nửa đêm nửa hôm, sao Lâu Doanh lại đến tìm cô?
Tô Yên và Lục Cận Phong trao đối ánh măt, đưa bốn đứa nhỏ cho Trần Tố Anh, sau đó hai người xuống lầu gặp Lâu Doanh.
Láu Doanh và Vạn Nhất ngồi trong phòng khách chờ, thấy Tô Yên xuống, Lâu Doanh lập tức đi qua ôm lấy cô: “Chị, người chị thương em nhất, chiều chuộng em nhất, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi.”
Mọi người:
Vừa đến đã diền vở kịch tình em tình cảm sâu đậm, cô â’y muốn giở trò gì thế?
Tô Yên dùng ánh mát hỏi Vạn Nhất có chuyện gì vậy.
Vạn Nhất bày tỏ mình cũng không biết.
Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, có phải Vạn Nhất lại bát nạt em không?”
Vạn Nhất vội vàng nói: “Oan quá, chị dâu, chị đừng có vu khống em chứ.”
Lần này Lâu Doanh không đố tội cho Vạn Nhất, mà lác đầu nói: “Không có, chị, chỉ là em nhớ chị thôi, vô cùng vô cùng nhớ chị, nhớ chị đến không ngủ được, nên em đến đây tìm chị, chị, tối nay em muốn ngủ với chị.”
“Vợ là của tôi.” Lục Cận Phong vội vàng kéo Tô Yên vào lòng mình.
Nửa đêm nứa hôm, em vợ đến giành vợ với anh, chẳc chắn là có ý đồ xấu.
Lâu Doanh sờ sờ ngực, cố tình tỏ ra khó chịu, nói: “Hôm nay ngực em đau quá, sự khó chịu đó khiến em không thở được, cảm thấy hình như mình sáp chết rồi, bác sĩ nói, em mác bệnh tương tư, bác sĩ nói quá đúng, chị, em là vì quá nhớ chị nên mới mác bệnh trầm cảm.”
Tô Yên:”…”
“Nói tiếng người.”
Lâu Doanh hít hít mũi, cử động cánh tay, hơi làm nũng: “Chị, trong tim em đang đè một tảng đá, chỉ có chị có thế giúp em, nếu không tối nay chắc chán em sẽ ngủ không ngon, đội trưởng Lãnh bảo em bắt Lệ Quốc Minh, bây giờ ông ta làm con rùa rút đầu, em biết đi đâu tìm ông ta chứ, chỉ có thời hạn một tháng, chị, hay là chị giúp em đi, giúp em dụ ông ta ra đi.”
Nghe vậy, Vạn Nhất trừng to mắt, cách này thật quá thâm.
Lục Cận Phong càng bảo vệ vợ mình chặt hơn: “Không thê’ thương lượng.”
Tô Yên cũng rất bất ngờ, ai nói Lâu Doanh ngốc chứ?
Đây không phải, IQ cũng rất cao đó sao?
Chỉ với mấy câu nói lúc nãy, một hành động, đã săp dùng gần hết ba trăm sáu mươi lăm kế rồi, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, giả điên, giương đông kích tây, rồi cuối cùng là kế thả con tép, bát con tôm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!