Lâu Doanh ném thầng một cây phi tiêu qua chỗ Vạn Nhất.
Vạn Nhất mau chóng né đi, cúi đầu xuống, hai tay nám chặt lan can ban công, phi tiêu bay ngang qua đỉnh đầu anh ta.
Nếu như trề một chút, đầu anh ta đã nở hoa rồi.
Vạn Nhất sờ trái tim nhỏ bé của mình: “Bà cô này, sao cô lại ra tay độc ác như vậy chứ.”
“Còn ba hoa, có tin tôi phế bỏ anh không.” Lâu Doanh ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giầm nát.
Vạn Nhất nuốt một ngụm nước bọt: “Hung dữ như vậy, sau này chắc chán sẽ không thể gả ra ngoài.”
“Đồ nhát gan.” Lâu Doanh bỏ lại mấy chữ này, đi thẳng vào phòng, đóng lại cửa trượt ớ ban công, kéo rèm cửa lại, Vạn Nhất cũng không còn nhìn thấy gì nữa.
Vạn Nhất đứng thẳng người, nhìn phi tiêu đang cám trẽn cây cột phía sau một cái, đâm vào ba centimet, sức lực này thật là ghê gớm.
Cả Ám Dạ này, cũng chỉ có mình Lục Cận Phong có bản lĩnh này.
Vạn Nhất lấy phi tiêu xuống, liếc nhìn chữ nhỏ xíu được khắc trên đó.
Anh ta nhìn thật kỹ, là một chữ “Doanh”, thì ra lè vật thuộc về riêng Lâu Doanh.
Vạn Nhất nhìn phòng bẽn cạnh một cái, khóe môi hơi cong, tay nám lại, nám cây phi tiêu trong lòng bàn tay mình.
Nếu ai mà lấy cô vợ dũng mãnh như vậy, thực ra nghĩ lại thì
cũng không tệ.
Dù cho có nguy hiếm thế nào, có Lâu Doanh ờ bên cạnh, vậy không phải là lúc nào cũng sẽ giải quyết được hay sao?
Nhưng lúc không có nguy hiếm, Lâu Doanh sẽ thành mối nguy hiểm lớn nhất.
Vì vậy, kết hôn cần phải cấn thận.
Ngày hỏm sau.
Hạ Vũ và Hạ Huy đã chuẩn bị chuyên cơ, lúc đầu Lâu Doanh không biết là phải đến nước M, khi biết Tô Yên và Lục Cận Phong đến nước M để bát Lệ Quốc Minh, tâm trạng của cô ấy bỗng chốc tốt lên.
“Chị, chị thật là tốt quá, chị tốt như vậy, em thật không nhịn được mà muốn lấy chị về đấy.”
Lục Cận Phong ôm lấy Tô Yên: “Em vợ, cô đang lấy oán báo ơn đấy à?”
Lâu Doanh giật giật khóe môi: “Anh rế họ, anh đừng có đề phòng tôi như vậy, tôi đúng là rất muốn lấy chị tôi, nhưng tỏi không có công năng đó, không thể cho chị tôi hạnh phúc trong phương diện đó được.”
“Khụ khụ khụ.” Vạn Nhất đi ra, đúng lúc nghe thấy câu này. Cỏ nàng mấu dạ xoa này, thật là cái gì cũng dám nói.
Tô Yên cung đỏ mặt, cô em họ này của cô, sao lại ngốc như vậy chứ.
Lâu Doanh nhìn Vạn Nhất một cái: “Một người tàn tật như anh đi theo làm gì, khỏng thế đánh không thể khiêng vác, nếu gặp phải chuyện gì, còn liên luỵ đến bọn họ.”
Vạn Nhất:
Anh ta có còn cần mặt mũi không?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!