‘Má nó, bên trên đang làm cái gì vậy!” Lâu Doanh liếc mắt nhìn một cái.
Chắc chân tầng trèn có vấn đẽ.
Tô Yên nói: “Chị đi tìm nhân viên khách sạn.’
“Chị, em di với chị.”
Bên này rối loạn hơn trong nước rất nhiều, Lâu Doanh lo láng Tô Yên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vậy thì cô ta khó có thể ăn nói với Lục Cận Phong.
Hai người cùng đi tìm nhản vièn khách sạn.
Phòng số 608.
Lệ Quốc Minh đứng ờ nhà vệ sinh, nhìn thấy hai cái lồ lớn, ông ta quát Tô Duy to: “Con ngu thế, chuyện như vậy mà cũng làm không xong, sửa lại cái lồ này nhanh lên, nếu mà quấy rây đến nhán viên khách sạn thi rất phiền phức.”
Bây giờ ỏng ta chỉ hi vọng tâng dưới ngàn lần đừng cỏ người ờ.
Tô Duy cầm cờ lê đứng ờ trong nước, cậu ta bị Lệ Quốc Minh mâng đến mức tức giận đầy đầu cũng không dám cãi lại.
‘Nhanh lẽn.’
Lệ Quốc Minh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức vang lèn tiếng đập cửa.
Thưa quý khách, tỏi là Luis – nhản viên của khách sạn, vị khách tâng dưới khiếu nại các vị đế dột nước, chúng tôi tới kiếm tra.”
Thật đúng là sợ cái gl thi cái ý đến.
Lệ Quốc Minh trừng mắt liếc nhìn Tô Duy một cái, bản thân cũng đi ra ngoài, ông ta đang định mớ cửa, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Chị, bọn người anh rế đã trờ lại.”
Là giọng nói cúa Lảu Doanh.
Lệ Quốc Minh vừa nghe thấy giọng nói của Làu Doanh, đột nhiên trong lòng cảm thấy căng thẳng.
Là áo giác cúa ông ta sao?
Lệ Quốc Minh vội vàng nhin ra bẽn ngoải qua mắt mèo trẽn cánh cửa, quả nhiên là Lâu Doanh và Tô Yên đang đứng ờ cửa.
Dù thế nào thì Lệ Quốc Minh cũng không ngờ ông ta lại nhìn thấy Tô Yên và Lâu Doanh ở chò này.
Ông ta không thể đi ra, nghe ý của Lâu Doanh thì Lục Cận Phong cũng ờ đây.
Một khi ông ta xuất hiện, châc chắn sẽ xong đòi.
Lệ Quốc Minh không hé răng, ngược lại õng ta cỏn khóa trái cửa, hoảng loạn, vội vàng lùi về sau: “Tiểu Duy, chạy nhanh lên, nếu không thl không kịp nữa.’
ở đây là tầng sáu, ngoài cửa sồ có một ổng khói, bọn họ chỉ có thế xuống theo đường ống khói.
‘Cha, chuyện gi vậy? Con sắp sửa xong rồi/ Tó Duy vần giơ cờ lê lên như trước.
‘Còn sứa gì nữa, Lục Cận Phong đang ớ đáy.”
Lệ Quốc Minh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trẻo xuống theo lối cửa số.
Nhân viên khách sạn ớ ngoài cứa thấy trong phòng không đáp lại. Luis cũng cho người xuống lấy chìa khóa dự phòng.
Mười phút sau.
Cửa mở. Bên trong phòng trống không, đúng là trong nhà vệ sinh có hai cái lổ lớn.
Lâu Doanh và Tô Yên cũng không đi vào.
Luis nhìn một lúc, cô ấy đi đến nói: ‘Thưa quý khách, là do đường Ống nước của nhà vệ sinh bị vỡ, chúng tôi sẽ sửa gấp ngay bây giờ, hơn nữa chúng tôi đã xếp căn phòng khác cho quý khách, chúng tôi rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các vị.”
Thái độ như vậy đúng là rất tốt.
Đặt khách hàng lên vị trí hàng đầu, thái độ phục vụ lè quan trọng nhất.
Tô Yên cũng không làm khó dể, cô nói tiếng Bồ Đào Nha: ‘Không sao.’
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!