‘Có lẽ đó thực sự chỉ như muối bỏ biển, em cũng muốn lảm đế không hố thẹn với lương tâm. Mờ trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những đứa trẻ này. Chúng ta về nước cũng cổ thể thành lập trại trẻ mồ côi, giúp đỡ những bạn nhó cần sự giúp đỡ.”
‘Yẽn Yên, thành lập trại trẻ mồ côi ở đảy quá khó khàn, số trẻ em mồ côi phải đến hàng ngàn hàng vạn, một khi bát đâu, bọn họ…’ Lục Cặn Phong mới nói một nửa, lại thấy ánh mắt buồn bã của Tô Yên, anh lập tức đối giọng, cười cười: “Được rồi, bà xâ muốn làm cái gì ông xã đều ủng hộ, quyền lực tài chính trong nhà đều trong tay em, em sứ dụng tùy ý.”
‘Ông xã, em biết anh tốt nhất mà.” Tỏ Yên mừng rỡ ôm lấy Lục Cận Phong: “ông xã, anh yên tâm, em sẽ cẩn thận trong chuyện này, khỏng phải người nào cũng thu nhận, hơn nữa em cũng biết, anh luôn bẽn cạnh em. Nếu chúng ta thu nhận những đứa trẻ này, cũng có thể ổn định lòng người giúp anh, cho dù sau này là đen hay trâng, thì họ đều phái kính trọng anh vài phần, sau này cũng sẽ thuận lợi phát triển hơn.”
Phụ nữ còn thay đổi sác mặt nhanh hơn cả thời tiết.
‘Yên Yên của anh lo lâng chu đáo quá.” Lục Cận Phong không phủ nhận lời nói của Tô Yên, nếu thật sự có thê’ làm tăng danh tiếng, sẽ có lợi lớn đối với sự phát triến cúa Ám Dạ ớ bẽn này.
‘Đừng khen em, kẻo em lại bay cao quá đấy.” Tỏ Yên nói: “Việc này chỉ là đề nghị tạm thời, bây giờ chuyện của Bạch Phi Minh
quan trọng hơn, đằu tiên cần tim được Lệ Quốc Minh rồi nói sau.’
‘Muốn tìm được Lệ Quốc Minh cũng không khó, ngày mai Nika sẽ tổ chức đại thọ, mời tất cả mọi người, Lệ Quốc Minh muốn trớ lại như xưa thi nhất định ông ta sẽ không bó qua cơ hội kết bạn như thế này.”
Lục Cận Phong từ từ xán tay áo lên: ‘Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần ở giữa bắt lấy con rùa này là được.”
‘Nhưng mà nếu Lệ Quốc Minh biết chúng ta ở đây thì ông ta có dám đến không?”
‘Có!” Lục Cận Phong nói: “Đáy là cơ hội duy nhất của ông ta.’
Bên kia.
Lệ Quốc Minh và Tô Duy trốn vào ngọn núi.
Tiệc mừng thọ vào tối mai, nhất định chúng ta phải đi.’ Tay Lệ Quốc Minh vịn vào thân cây, ông ta ngắm nhìn thị trấn phía trẽn: “Tiếu Duy, Nika này có một cô cháu gái, năm nay mười tám tuổi, cơ thế yếu ớt nhiêu bệnh, con cũng từng là con ma ốm, mà Nika này lại yêu thương cháu gái vô cũng, chí cần con có được cháu gái của Nika, cơ hội trờ lại như ngày xưa của chúng ta sẽ càng gần hơn.”
‘Cha, con nghe lời cha.” Tô Duy ngập ngừng hỏi: “Cha, không phái lúc trước cha còn giấu một lô hàng à? Lô hàng đó…”
‘Đừng hỏi những cải không nẽn hỏi.” Lệ Quốc Minh cắt ngang
lời nói của Tô Duy, trong giọng nói của ông ta thể hiện sự không hải lòng đối vởi Tò Duy.
Nếu không phải là con trai ruột, ỗng ta chẳc chân sẽ không dẳn theo.
Tỏ Duy che giấu cám xúc trong mât, cậu ta ngoan ngoãn nói: ‘Vâng, cha.”
Thời gian thoáng qua.
Tỏ Yên mặc trang phục địa phương, cùng Lục Cận Phong đi đến tiệc mừng thọ.
Mấy người Hạ Vũ Hạ Huy cũng tự nhiên bước theo Lục Cận Phong.
Tô Yên và Lâu Doanh chia ra làm hai đường.
Lâu Doanh đi với Vạn Nhất, hai tay Vạn Nhất bị thương, tạm thời sẽ không đến tiệc mừng thọ, thản phận của Láu Doanh hơi đặc thù, cũng không tiện tham dự nên cũng không đi.
Tuy nhiên với tính tình cúa Lâu Doanh, sao có thế ngồi yẽn trong khách sạn được, trời vừa tối, Lâu Doanh đã ra khỏi cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!