‘Tay anh khỏi rồi?”
Lâu Doanh đã nhận ra điều này.
‘Thuốc của Xa Thành Nghị có tác dụng rất nhanh, sởm khỏi rồi.” Lúc này Vạn Nhất không hề giấu giếm: “Lúc trước vì sợ cô tới tìm tôi làm phiền, cho nên tôi mới tiếp tục giả bộ tàn phế.”
“Gà luộc, anh dám lừa tôi.”
Lâu Doanh càng tức giận, sức chiến đấu của cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô ta trực tiếp hất mấy người xuống đất không đứng dậy nồi.
Vạn Nhất sững người:
Khi người cầm đầu thấy hai người định bó chạy, anh ta tức giận ra lệnh: “Tất cả đuối theo, còn ngây người ra đó làm gì, không ai được phép chạy trốn.”
Năm mươi tám người không thể ngăn cản hai người, thực sự là một trò đùa.
Đám người này xếp thành vòng tròn, chặn hết đường ra.
Láu Doanh lấy một scri dày thừng từ trong người ném ra, móc nó vào tòa nhè trên đầu và một tay quấn quanh sợi dây.
Nếu chi có một mình cô ta, cô ta cũng có thế chạy trốn.
Nhưng cho dũ cõ ta và Vạn Nhất không hợp nhau, nhưng cô ta không thể không nói đạo nghĩa, cô ta có thể bát nạt Vạn Nhất, nhưng những người này muốn bắt nạt anh ta, không có cửa đâu.
“Gà luộc, ôm lấy tôi.”
Lâu Doanh hét lên.
Lần này Vạn Nhất lại buông tay và không ôm lấy Lâu Doanh nữa, anh ta biết rất rõ rằng nếu không có anh ta Lâu Doanh nhất định sẽ trốn thoát được.
Sợi dáy đó không thế chịu được trọng lượng của hai người, ngược lại còn làm tăng khả năng bị bẳt.
“Ồng đây không muốn ôm cô, mẵu dạ xoa, cô muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi của tôi.” Vạn Nhất cố ý chọc giận Lâu Doanh: “Cõ mập như thế này, sợi dây thừng lại móng như vậy, chỉ sợ một mình cô đã làm đứt.”
Vạn Nhất câm thấy rằng, dựa vào xích mích của anh ta với Lâu Doanh, Lâu Doanh chắc chắn sẽ không ở lại, người phụ nữ này châc chắn sẽ chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì khác.
Vạn Nhất đã thu hút hầu hết mọi người tới đáy, cũng lả cơ hội cho Lâu Doanh trốn thoát.
Công phu mèo cào của Vạn Nhất, khi mọi người tấn công anh ta, anh ta dề dàng bị tóm gọn.
Lâu Doanh thực sự bị lời nói kia của Vạn Nhất làm cho tức giận, lẽ ra cô ta nẽn bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy Vạn Nhất bị bao vây và đánh đập, cô ta không chút do dự, lập tức buông sợi dày trèn tay và quay trờ lại.
Lâu Doanh dùng hai tay nâm lấy một trong những người đã đánh Vạn Nhất và ném ra ngoài.
Rất hung hãn.
Vạn Nhất đang bị đánh nẳm trên mặt đất, nhìn thấy Lâu Doanh quay lại qua những bóng người đông đúc, anh ta ngây ngấn cá người.
Ngay lúc đó, những cú đấm kia đấm vào người anh ta cũng khống thấy đau.
Vào lúc này, Vạn Nhất nhìn thấy một người nào đó phía sau lưng Lâu Doanh đang chuấn bị tấn công.
“Lâu Doanh, cấn thận.”
Vạn Nhất kinh hãi nhắc nhở, anh ta muốn dùng sức đứng dậy, nhưng đã quá muộn.
Láu Doanh bị đánh mạnh vảo lưng, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.
“Lầu Doanh.”
Vạn Nhất đưa tay ra đỡ được, trong trận chiến kéo dài gần nứa tiếng đồng hồ, Lâu Doanh đã phải chịu rất nhiều vết thương lởn nhỏ.
Cú đánh cuối cùng khiến Láu Doanh hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc này, Vạn Nhất mới nhận ra Lâu Doanh không phải là minh đồng da sât, cò ta cũng là người bâng xương bâng thịt.
“Mang tất cả đi cho tôi.” Người cầm đâu ra lệnh.
Vạn Nhất ngẩng đầu lên, ngay lúc đó, đôi mát vốn đĩ ấm áp đã trở nèn lạnh lẽo hút máu, đỏi mắt như bị máu trẽn người Lâu Doanh nhuộm đỏ.
“Lưu Xương Hòa, tỏi có một lời khuyên cho anh, chuấn bị thêm vài cái quan tài đi.”
Ngay từ đầu, Vạn Nhất đã nhận ra người cầm đầu là ai.
Vạn Nhất cũng đã làm việc với mấy người ớ đây trong vài năm và anh ta hiểu rất rõ tình hình ỏ đây.
Lưu Xương Hòa đúng là bị những lời này làm cho khiếp sợ rồi.
Dù sao thứ mà anh ta bát chính là người của Ảm Dạ, Vạn Nhất là thành phần cốt cán của Ám Dạ, nếu như đâc tội với Ám Dạ, thật sự là cách cái chết không xa.
Lúc này Lưu Xương Hòa cũng có chút tinh táo, anh ta không biết vừa rồi vì sao bản thân lại bị Lâu Doanh giật dầy, lần này thật sự gặp râc rối vởi đám người trong Ám Dạ rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!