Vạn Nhất lặng lẽ đứng dậy, chỉ ngón giữa về phía Lâu Doanh: “Mẫu dạ xoa, xem như cô lợi hại”
Lâu Doanh vồ tay phủi bụi, cười híp mât bóp câm Vạn Nhất nói: “Tôi nhỡ rõ lúc trước anh nói bà đây béo, cỏn nói dối tôi lã tay tôi không tốt. Đây là cái giá mà anh phải trả cho việc lừa dối
tôi. Nếu muốn sống yên ốn, thì sau này nhớ lịch sự và khách sáo với tôi hơn một tí, nếu không tâm trạng tôi mà không vui tôi sẽ lại đánh anh một lần nữa.”
Câu này, tại sao Vạn Nhất nghe lại có hơi bất thường nhỉ.
Cứ luôn cám thấy rằng trong câu nảy còn có ấn ý gi đõ, nhưng lại không thế nghĩ ra lã có điều gi không đúng.
Đàn ông tốt không tranh cãi với phụ nữ. Vạn Nhất xoa xoa mặt lẩm bẩm nói: “Còn cần gì sau này, đợi lát nữa tôi ra khỏi đây, tôi sẽ tránh xa cô ra một chút, mẫu dạ xoa, đừng có mà cố tìm tôi, tôi sẽ trờ về đảo của Ám Dạ, để tôi xem làm thế nào cô có thế tìm thấy tôi.”
Nói xong, Vạn Nhất chợt nghĩ ra có chổ nào đó không đúng. Vấn đe nâm ở hai từ “sau này”.
Anh ta và Lâu Doanh có “sau này” à?
Vạn Nhất rùng mình một cái, thật lè quá đáng sợ.
Ngay khi anh ta nói xong, khuôn mặt của Lâu Doanh phông to võ tận trước mặt anh ta.
Lâu Doanh ngồi xồm xuống trước mặt anh ta, tiến mặt sát lại gần, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Xem ra có vẻ như ban nãy tôi ra tay hơi nhẹ nhàng rồi.”
Lâu Doanh giơ nắm đấm, Vạn Nhất vội vàng: “Tiên nữ, tiên nữ, là do tôi nói năng không suy nghĩ, nên đã nói lung tung, nếu cô còn đánh nữa, khuôn mặt này thật sự sẽ bị hóng mất.”
“Lần này tôi sẽ không tát vào mặt anh nữa.” Lâu Doanh nheo mẳt cười.
Cười đến độ trong lòng Vạn Nhất nổi da gà, Lâu Doanh vừa chuấn bị ra tay thì bên ngoài có người bước vào.
Lưu Xương Hòa dần theo hai đàn em của mình đi vào vả đứng dưới Tông sât.
Lồng sát này lơ lửng trên không cũng làm tăng độ khó của việc chạy thoát.
Lâu Doanh thu tay lại, nhìn chầm chầm Lun Xương Hòa ở phía dưới: “Nói đi, bât bà này tới đây đế làm gì?”
Lưu Xương Hòa đang hút xi gà, khi cười lộ ra hai hãng răng ố vàng, trổng rất ghê tởm.
“Lâu Doanh, chúng tôi đã tìm cô đế hợp tác vài lần, nhưng đều đã bị cô từ chối hêys. Lần này cũng là bất đác đĩ, phải dùng cái cách này để mời cô đến. Tôi muốn cô nhận một hàng đơn. Rất đơn giản, chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi sẽ thả cô đi ngay lập tức.”
“Được, đồng ý.”
Đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn không hề suy nghĩ. Lưu Xương Hòa cũng chợt sửng sốt: “Cô đồng ý?”
Vạn Nhất hỏi: “Bọn họ yêu cầu cô làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!