Một tiếng “mẹ” đó khiến cả quý bà và Luis bị sốc.
Cả thế giới dường như đẫ đỏng bâng vào lúc đó, hai mắt Tô Yên càng ngày càng đỏ, chóp mũi cũng càng lúc càng xót xa.
Người phụ nữ trước mặt giống hệt như người mẹ trong trí nhớ của cô ngoại trừ dấu vết của thời gian.
Người phụ nữ cao quý kinh ngạc rơi cả đồ đang câm trên tay xuống đất, không thế tin được hói: “Con là… Tiếu Yên?’
Mười mấy năm rồi, Tô Yên đã trưởng thành, trờ thành một thiếu nữ, diện mạo cũng đã có sự thay đối lớn, nhất thời quý bà đó cũng không dám xác nhận.
“Đúng, là con, con là Tõ Yên.” Tô Yẻn bước xuống bậc thềm, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, cô không dám tin người mẹ ruột đã qua đời hơn mười nám, lại còn sống sờ sờ và đang đứng ngay trước mặt cô.
Hai tay Tỏ Yên run lẽn, cô muốn chạm vào quý bả đó, nhưng lại là sợ là ảo giác mà thôi.
Ngôi mộ của mẹ rõ ràng lả ờ nghĩa trang Đế Đỏ có Tân chấn Lâm canh giữ nó, nă đó cô ấy đã tận mặt nhìn thấy mẹ mình nhâm mât qua đời cơ mà.
“Tiếu Yên, con gái của mẹ.” Người phụ nữ cao quý đó khuôn mặt cũng đầy nước mât, khích động ôm Tô Yên vào lòng: Tiếu Yên, là mẹ đây, con gái ngoan của mẹ, Tiểu Yên à.”
“Mẹ ” Tỏ Yèn cũng ôm ngươi phụ nữ cao quý đỏ, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc thâm thiết.
Sau khi tâm trạng của hai người đâ ốn định, trong phòng ngủ, Tô Yên nhìn người phụ nữ cao quý ờ trước mặt, vẫn không thể não tin được: “Mẹ, đảy rốt cuộc lả chuyện gì vậy, tại sao… tại sao mẹ lại còn sống?”
Cái tình huống cấu huyết này, chỉ có thế thấy trong phim, không ngờ nó lại được diền ngay trong hiện thực, à không, ngay cá phim cũng không dám làm như thế này.
Mẹ giả chết hơn mười năm, nhưng mẹ ván chưa một lần quay trở lại Đế Đõ đế thàm cò.
Điều này cho dù Tồ Yên có nghĩ thế nào cũng không thế hiếu được.
Cô là con gái duy nhất cúa bà, đến con gái nuôi mà mẹ còn hết mực yêu thương như vậy, tại sao bà lại máu lạnh với con gái ruột của mình đến thế?
Người mẹ trong trí nhớ của cô không phải như thế này.
Đỏi mắt của Lệ Uyển lộ ra vẻ dịu dàng và lành đạm chỉ có thế nhìn thấy của những người đã trải qua mưa gió: ‘Tiểu Yên, năm đỏ mẹ cũng là vì cứ tướng râng mình đã chết châc rồi, chú Thượng Quan của con, ông ấy đã cứu mẹ, lúc mẹ tỉnh lại thì đã đến thị trấn nhỏ này rồi.”
“Thương Quan Ân sao?”
“Con biết à?”
“Con cỏ nghe đồng chí Tân nhâc đến.” Tỏ Yên nói: “Nhưng
đồng chí Tân nói, Hải Vản, Thương Quan Ân, bọn họ đều đẫ chết rồi.”
Một người “sống lại” thì cũng không sao, nhưng tất cả đều sống lại hết thì thật giống như là một trò đùa, không thế tin được.
Lệ Uyến lo ngại: “Đồng chí Tân?”
“Tân Chấn Lâm.” Tô Yên nói thầng: “Mẹ, con là con gái của Tân Chấn Lảm phái không?
Lệ Uyến sửng sốt: “Con cũng đã biết rồi à?”
“Con đã biết rồi, nhưng con cũng không hiểu rõ lổm.” Tô Yên có quá nhiều điều nghi hoặc: “Mẹ, mẹ có thế nói hoàn chinh cho con biết được không, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Tại sao mẹ lại không quay lại tìm con?”
Ánh mắt của Lệ Uyển nhìn Tô Yên tràn đây sự áy náy và tự trách mình, thân là một người mẹ, bà ấy đã nợ Tô Yên rất nhiều.
Lệ Uyến cúi đầu, một hồi lâu sau, bà ấy chầm chậm nói: “Chuyện phải bảt đầu từ ngày mẹ được nhà họ Lệ nhận nuôi…”
Đó thực sự là một cảu chuyện dài.
Lệ Uyến và Hải Vân lần lượt được nhà họ Lệ nhận nuôi, sau đó bọn họ mơi quen biết Thương Quan Ân và Tản chấn Lảm là những đứa trẻ mồ côi, bọn họ có thề xem là cùng nhau lớn lên.
Thanh mai trúc mà.
Hái Vân thầm thích Thương Quan Ân, còn Lệ Uyến và Tần Chấn Lâm lại yêu nhau, nhưng bọn họ không bao giờ nói ra. Thương Quan Ản lại yêu Lệ Uyến. Chuyện tình cảm của những người nảy rất phức tạp.
Lệ Uyến chia tay với Tan Chấn Lâm, thì lại bị Lệ Quốc Minh cho uống thuốc phá thai, mạng lớn, nên mới giữ được đứa trẻ, bà ấy thay tên đối họ đến Đế Đô, và gặp Tô Đình Nghiêm.
Lệ Uyển nghĩ rằng bà ấy đâ có thể bình an sống đến hết đời, mãi cho đến khi bà ấy nhận được một lá thư từ Hải Vân, đây là lằn đầu tiên bà ấy rơi khỏi Đế đỏ sau khi đến Đế đõ.
Sau khi Hái Vản chết, đã giao Tô Duy cho Lệ Uyến, rồi không lâu sau đó, cơ thể của Lệ Uyển cũng không ổn.
Thương Quan Ân đã tim được bà ấy, bác sĩ lúc đó đã chấn đoán sai, Lệ Uyển vần chưa chết, Thương Quan Ân giấu diêm, mang Lệ Uyến đi, và một lăn nữa, hai người đã mai danh ấn tích sống ở thị trấn nhỏ này.
Khách sạn nơi Tô Yên là do Lệ Uyến và Thương Quan Ân mớ, hiện Luis đang quản lý nó.
Thương Quan Ân không chết. Sau khi Hái Ván qua đời, ông ta đã cho người tung tin giả, cộng với cảm giác tồn tại của ông ta cũng khá mờ nhạt, nếu thời gian lâu dài, những người khác cũng thật sự nghĩ rang õng ta đã chết rồi.
Sau khi Tô Yên nghe xong, vẫn nói lại câu đó: “Tại sao mẹ lại không quay lại tìm con? Đả nhiều năm như vậy rồi? Tại sao mẹ lại không quay lại thăm con gái của mình?”
Đây là điều Tô Yên quan tâm nhất.
Lệ Uyển yẽn lặng, bởi vi bất kỳ cái cớ nào cũng không thể thành được.
Tô Yên cứ nhìn chằm châm bà ấy nhưvậy, nhất định muổn có được một câu trả lời.
Sự bướng bỉnh trong mát cô, Lệ Uyển đã quá quen thuộc với nó rồi, khi bà ấy còn trẻ, bà ấy cũng giống như Tô Yên.
“Tiểu Yên, là mẹ có lỗi với con. Mẹ nghĩ rảng con đã hiểu chuyện rồi, hơn nữa Tô Đinh Nghiêm cũng đã hứa với mẹ rằng ông ta sẽ chăm sóc tốt cho con. Mẹ muốn sổng vì mình một lần, mẹ nghĩ…” Lệ Uyển nói đến đây, bà ấy đã không thể tiếp tục nói được nữa, rồi hỏi: “Những năm qua con sống có tốt không?”
Tô Yẽn hiếu rằng cô khỏng phải là tất cả đối với mẹ, cô không thể là hòn đá cản đường trong cuộc đời của mẹ.
Vào thời khắc đó, Tô Yên chưa bao giờ cảm thấy bản thán mình đáng buồn đến như vậy.
Mẹ cô vần còn sống trên cõi đời này, nhưng bà lại nhần tâm suốt mười tám năm không quay về nhìn cô lấy một lần.
Tô Yên rũ mát xuống, khóe miệng giật giật, cô không nói với mẹ cô những năm đó cỏ sống cháng vui vé gì, cỏ chí cố gắng nặng ra một nụ cười, rồi nói: “Con đã kết hôn rồi, chồng con yêu con, con còn có bốn đứa nhóc. Bọn nhỏ cũng rất dế thương, mẹ vợ cũng xem con như con gái ruột. Bà ấy đang chuẩn bị lề cưới cho tụi con, ngày 6 tháng 6, tụi con sẽ tồ chức hôn lễ bù…”
Khi Tỏ Yèn nói đến cuối, cõ rất muốn hỏi một cáu: “Mẹ, mẹ cỏ đến không?” Lời đã lên tới cổ họng, nhưng cô văn nuốt xuống.
Cô không mời, chỉ đứng dậy nói: “Đồng chí Tân biết mẹ đá mất, ông ấy bỏ mặc Địa Sát, ngày nào cũng canh giữ bia mộ cho mẹ, hỏm gỗ lim mẹ đế lại, những món đồ trong đó con cũng đã đưa cho đồng chí Tân rồi.”
“Tân Chấn Lảm óng ấy…” Lệ Uyển kinh ngạc không nói nèn lởi, nước mắt lưng tròng: “Mẹ cứ tưởng là ông ấy, ông ấy…”
Lệ Uyển luôn nghĩ rằng Tân Chấn Lâm đâ yêu người khác rồi.
Vẻ mặt Tỏ Yên lạnh nhạt, đấy cứa ra nói: “Con đi đãy.”
“Tiếu Yên!” Lệ Uyến vội vàng đứng dậy gọi to một tiếng, bà ấy biết Tỏ Yèn đang oản trách mình: ‘Tiểu Yèn, con có thế tha thử cho mẹ không?”
Tô Yên đang quay lưng lại với Lệ Uyển, miển cưỡng nặn ra một nụ cười: “Trong ấn tượng của con, mẹ là người dịu dàng và rất yêu thương con.”
Bó lại những lời đó, Tô Yẽn bước ra ngoài.
Luis đứng ờ cửa nghe được cuộc nói chuyện của hai người, đến khi Tô Yên bước ra, cô ấy bối rối nhìn Lệ Uyến: “Mẹ nuôi, sao mẹ không giữ cô ấy lại?”
“Tinh tinh của con bé giống mẹ, hiện tại trong lỏng con bé lại đang oán trách mẹ.” Lệ Uyển thở dài nói: “Mẹ đã nợ con bé quá nhiều.”
Tỏ Yên đi trên phố, đường phố ớ đây hoang vâng hơn Đế Đỏ rất nhiêu, trời thì tối như mực, không có đèn đường.
Tỏ Yẽn đắm chim trong sự thật râng mẹ cỏ vẫn chưa chết. Quả thật là cô có trách móc. Mẹ cô đổi xử với Luis tốt như vậy, dịu dàng ân cần đến thế, nhưng lại nhẫn tâm mười tám năm không quay về thăm cô, ban nãy cô rất muốn hỏi tại sao năm đó bà ấy không dần cô đi cùng.
Tô Yên cứ thê’ đi về phía trước mà không có đích đến như thế, đi được một đoạn, cô mới nhận ra mình hoàn toàn không biết đường.
Lần này thật là quá cấu thá rồi.
Cô còn cho rang đây là Đế Đô, nơi có an ninh rất tốt, cô đã hoàn toàn quèn mất thị trấn nhó này hỗn loạn như thế nào.
Tô Yên đang định quay người đi về thì lúc này, có một bàn tay đột nhiên đặt lẽn vai cô, õm chặt lấy vai cỏ.
Tô Yên run cầm cập, muốn khóc không ra nước mắt, suýt nữa quỳ xuống hét lên với người phía sau: “Đại ca, đừng giết tôi.”
Thực sự là càng sợ cái gì thì sẽ càng tới cái đó.