Tỏ Yẽn dũng cảm quay đầu lại, vảo khoảnh khâc cò quay đầu lại, cô hơi híp mắt, không dám mở to ra, cô cũng không nhìn thấy hoàn toàn là ai đang ôm vai mình. Mãi cho đến khi trẽn đầu cô vang lên một giọng nói trầm ấm vả quen thuộc.
“Yên Yên.”
Nghe vậy, Tô Yên liền ngấng đầu lên ngay, vào thời điếm cô nhin thấy Lục Cặn Phong, cỏ kích động đến mức suýt bật khóc.
“Yèn Yẻn, em có sao không? Vệ Long và Vệ Hải nỏi râng khách sạn bị cháy và mất liên lạc với em. Em có biết là anh lo lâng đếm mức nào không ” Lục Cận Phong ỏm Tô Yên vào lòng, bàn tay to lớn vuốt ve đầu Tô Yên. thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Sau khi biết Tô Yên mất tích, Lục Cận Phong lập tức quay lại tìm người, anh đã tìm hơn một tiếng đồng hồ rồi, trong một giờ này, mỗi phút mồi giây đều là một cực hình.
“Chồng.” Tỏ Yên ỏm lấy Lục Cận Phong rồi đột nhiên bật khóc to.
Trong đời cỏ chưa bao giờ mặc sức khóc như vậy.
Tiếng khóc này làm cho Lục Cận Phong sợ tói mức ngấn người ra, không biết phải làm sao: “Vợ, vợ à, làm sao vậy? Có
phải là đả bị thương ở chỗ nào rồi không?”
Tỏ Yên lâc đầu, khóc rất lớn, cũng không nói gì, giây phút đó đó Lục Cận Phong đã trở thành tất cả của cô.
Kế tử khi mẹ cỏ mất nâm đó, cỏ đã học cách nuốt nước mat ngực vào trong khóe mát, nước mắt sẽ chỉ khiến người khác cười nhạo mà thôi.
Sau khi gặp Lục Cận Phong, Lục Cận Phong chiều chuộng cô, khiến cô quay trớ lại như một đứa trẻ, người có thế vô lo vỗ nghĩ tươi cười, mặc sức mà khóc.
Đường phố gió lạnh thối vù vù.
Lục Cận Phong đưa Tô Yên quay về xe trước, đưa khăn giấy cho cỏ, ánh mât dịu dàng nhin cô: “Vợ à, có phải là vừa rồi anh đã làm em sợ không?”
Tô Yên vần lâc đầu, nức nở nói: “Em đã gặp mẹ của em rồi.”
Lục Cận Phong chưa bao giở nghĩ sẽ lả vi chuyện nảy, anh sửng sốt một chút, rồi an ủi cô: “Có thể là bởi vì gẵn đây sắp đến tết Thanh Minh, mẹ vợ nhớ em, em cũng quá nhớ mẹ, cho nẻn mới bị ảo giác, khi quay về anh sẽ đốt tiẽn một chút giấy tiền cho mẹ vợ,”
Đương nhiên, Lục Cận Phong không biết chuyện mẹ vợ mình thực sự vấn còn sống.
Nghe xong thấy những lời an ủi này, Tô Yên đột nhiên nín khóc, lặp lại một lần nữa: “Em đã nhìn thấy mẹ của mình rồi…”
Lục Cận Phong gật đầu: “ừm, ban nãy em đã nói rồi.”
Tô Yẽn lại nói: “Không phải ma, mà là người sống.”
Lục Cận Phong nhìn châm châm Tỏ Yên do dự vài giây, trong bầu không khí nghiêm túc này, anh ngập ngừng dò hỏi: “Là thây ma hả?”
“Không phải là thây ma, mà là giả chết.”
Vẻ mặt Lục Cặn Phong sững lại vài giảy, sau đỏ anh nói: “Yẻn Yên, cha vợ và mẹ vợ thật hợp nhau, đến gỉ chết còn giả chết cùng nhau.”
Sau khi trừng mát nhìn Lục Cận Phong, Tô Yên quay đầu đi ra ngoài cửa số, tức giận vô cùng, rồi cô quay lại, dùng tay đánh Lục Cận Phong vài cái, đĩ nhiên là sực lực chỉ giống như là đang gãi ngứa mà thôi.
“Lục Cận Phong, em đã khóc đến mức mát sưng lên rồi. Anh còn nói những lời như vậy nữa”
Lục Cận Phong cười cười, đặt tay Tô Yên vào trong lòng bàn tay của mình: “Yèn Yẻn ngốc, chồng chí chọc em thỏi, mẹ vợ vần chưa chết, nhưng em lạc thất thân đứng khóc lóc giữa đường như thế này, đế anh đoán trước đã nhé, có phái em đang giận vì suốt những năm qua mẹ vợ không hề đến thảm em, đúng không?”
Tô Yên kinh ngạc thốt lên: “Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh thật sự biết thuật đọc trái tim người ta à?”
Lục Cận Phong cười cười, chí ngón trỏ vảo vị tri trải tim của Tô Yên: “Trái tim người khác anh không hiểu, nhưng tâm tư của vợ anh thì nhất định phái biết rõ rồi. Đây lè khóa học bât buộc đối vởi đàn ỏng đả có gia dinh.”
Nụ cười cúa Lục Cận Phong giống như một làn gió xuân lặng lẽ, tám trạng của Tô Yên đã tốt lên rất nhiều, những suy nghĩ phiến diện và cố chấp vừa rồi cũng nhạt đi rất nhiêu.
Tô Yên cụp mát xuống và mặc nhận: “Ban nãy khi nhìn thấy mẹ, em đã bị sốc đến mức không thế nào tin nối. Em vừa vui sướng như điên, vừa rất buồn. Luis chỉ là đứa con gái được mẹ nhận nuôi mà thôi, mà bà ấy còn yêu chiều, dịu dàng với Luis như vậy, nhưng mười tám năm qua, bà ấy đã có vỏ số cơ hội đế trở lại Đế Đô thám em, nhưng bà ấy không h’ê quay lại thăm em lấy một lần nào.”
Nói xong, tâm trạng Tô Yên lại không ốn, cô nhìn Lục Cận Phong: “Chỉ là em nghĩ không hiếu, em cũng đã là mẹ rồi, nhưng em vần không thế hiếu được cách làm của bà ấy, chồng à, có phải là anh cũng thấy em đang để tâm vào chuyện vụn vặt hay không?”
Lục Cận Phong đau lòng thở dài một tiếng, ôm Tô Yên vào lỏng, đế đầu Tô Yên tựa vảo lồng ngực của mình.
“Cho dù chúng ta bao nhiêu tuối, chúng ta đóng vai trò gì, vợ? Chồng? Mẹ? cha? Thi ở trước mặt mẹ, chúng ta vẫn luôn là một đứa trẻ. Đã là trẻ con, chúng ta sẽ khao khát tình yêu thương cúa cha mẹ.” Lục Cận Phong an úi: “Không có ai có lỗi với ai cả.”
Tỏ Yên nhưỡng mắt, áp câm vảo ngực Lục Cận Phong, nhìn
anh một hôi, trái tim chợt rung động, đôi môi tiến lại gần hôn cầm anh một cái.
Hai tay Tô Yên đặt trên vai của anh, Lục Cận Phong cũng phối hợp, chậm rãi ngá về phía sau.
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong dựa vào ghế xe, bời vì không gian trong xe chật hẹp, cỏ chỉ đơn gián ngồi lẽn trẽn đũi Lục Cận Phong.
“Yên Yên, nhẹ thôi, chân… đau quá.”
“Xin lổi!” Tô Yên vội vàng ngồi ớ bẽn chân kia, cô vỗ nhẹ vào chân bị thương của Lục Cận Phong: “Không phải anh nói là đang hồi phục tốt sao?”
“Ban nãy lại chạm vào miệng vết thương, hình như lại nghiêm trọng rồi.”
Thường thì nếu là cơn đau mà Lục Cận Phong có thể chịu đựng được thì anh nhất định sẽ chịu đựng, một cơ hội tốt đế “ăn thịt” như ban nãy, với tính cách của Lục Cận Phong thì làm sao có thế bỏ lỡ cho được?
Tô Yên bật đèn trong xe lên, chỉ thấy trên vết thương trên đùi của Lục Cận Phong lại chảy máu, cho dù anh đang mặc quần sầm màu, vết máu cũng lộ ra rất rõ.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Anh đúng lè đồ ngốc, cũng không biết xử lý nữa, lâu như vậy mà cũng không lên tiếng.” Tô Yên vừa tức giận vừa đau lòng.
“Không có gì to tát đâu, vết thương ngoài da mà thôi.” Lục Cận
Phong cười nhẹ: “Nhản tiện. Lảu Doanh và Vạn Nhất đã quay trở lại rồi, bọn họ đang nghỉ ngơi trong khách sạn.”
Sau khi cứu Lâu Doanh và Vạn Nhất, Lục Cận Phong vi vội vàng đi tìm Tô Yên nên không có thời gian xử lý vết thương.
Vào lúc cứu Lâu Doanh và Vạn Nhất, vết thương ờ chân anh lại bị rách ra.
“Đến bệnh viện trước đi.” Tô Yên xuống xe, ngồi vào ghế lái: “Anh chí đường đi, em không biết đường.”
Lục Cận Phong đã rất quen thuộc với thị trấn nhỏ này rồi.
Chỉ trong vòng hai mươi phút, bọn họ đã đến một bệnh viện trong thị trấn, bác sĩ giúp Lục Cận Phong khâu vết thương lại, Tô Yẽn nhìn mà cũng cảm thấy đau theo.
Tỏ Yên nhìn vết thương nói: “Như thế này thì đến khi chúng ta kết hôn, chắc là chân của anh cũng không lành lại kịp.”
Lục Cận Phong:
“Vợ à, sao giọng điệu của em hình nghe có chút vui vé đấy?” Là do anh bị ảo giác sao?
Tô Yên bị cô nhìn thấu tâm tư, lúng túng ho khan một tiếng: “Làm sao lại có thế, chứ ý của em là, màn sexy dance nợ Lâu Doanh có phái lả đã có thế quỵt rồi không? Dù sao thi anh cũng vì cứu hai người bọn họ mà vết thương cũ mới tái phát.”
Lục Cận Phong vưon tay ra hiệu Tô Yên đỡ đứng dậy.
Tỏ Yên hiếu ý, liền lập tức vưon tay ra đỡ lấy, liếc nhìn Lục Cận Phong một cái: “Học phong thái của ông lớn cũng giống quá nhỉ, đã học được cách sai bảo em rồi.”
Lục Cận Phong cong môi, giả bộ yếu ớt, tựa đầu vào vai Tô Yên: ‘Vợ à, anh mất quá nhiều máu, có chút chóng mặt rồi.”
“Giả vờ trông không giống chút nào.” Tô Yên vừa lật tảy vừa đỡ Lục Cận Phong ra ngoài: “Tại sao khi nghe tin mẹ em chưa chết, phản ứng của anh lại bình tĩnh như vậy?
Nếu đối lại là một người binh thưởng, thì không phải lả nên rất kinh ngạc sao?
Thậm chí còn có thể nghĩ rằng cô đang nói lung tung.
Tuy nhiên, Lục Cận Phong vần rất bình thán đón nhận và binh thản tin vào điêu đó.
“Rất kỳ lạ à?” Lục Cận Phong hỏi ngược lại: “Đảy không phải lả phong cách quen thuộc của cha mẹ em sao?”
Tô Yên khẽ “hứ” một tiếng: “Đừng làm ra vẻ như anh rất thân với bọn họ.”
“Em đã hoàn toàn được thừa hường gen tốt của cha mẹ. Anh còn cần quen biết họ sao? Chỉ cần biết em là đủ rồi.”
Tô Yên tức giận nói: “Lục Cận Phong, anh nói lại thử xem?”
Vòng vo để nói móc cô à?