Lục Cận Phong nhanh chóng chuyến chủ đề: “Yèn Yên, có một tin tốt cho em, đã bắt được Lệ Quốc Minh rồi.”
Lệ Quốc Minh bị bát rồi, đây quả thật là một tin tốt.
‘Vậy còn Tiếu Duy?’ Tô Yên sốt ruột hỏi: Tim thấy Tiếu Duy chưa?”
Lục Cận Phong thoáng nghi ngờ rồi lác đầu: “Tô Duy không đi cùng Lệ Quốc Minh, hõm nay lúc cậu ấy đi cứu Lâu Doanh cùng Vạn Nhất thì trùng hợp gặp Lệ Quốc Minh, hiện giờ Hạ Vũ và Hạ Huy đã đưa người đến quản lý chi nhánh của Ám Dạ, Lảu Doanh cũng báo vởi Lãnh Phùng rồi, đế bọn họ tới đón người.’
‘Ý anh là Lảu Doanh gọi điện kẽu Lảnh Phùng tới đỏn người?”
Tỏ Yên hơi bất ngờ, trước nay Lâu Doanh làm việc luôn dứt khoát, thực ra trong lòng Lâu Doanh, Lệ Quốc Minh còn chẳng bang một phần ba Bạch Phi Minh, đây mới chính là lý do cô ấy đưa ra lựa chọn quyết đoán như vậy.
Tô Yên và Lục Cận Phong trớ về khách sạn.
Khách sạn đã trờ lại trạng thái kinh doanh bình thường, trận hóa hoạn tối nay đã gây ra không ít hoáng loạn.
Tô Yên nói cho Lục Cận Phong biết chuyện cô nhìn thấy Lehman, lúc nảy Lục Cận Phong chi cưỡi lạnh lùng nói: “Trẽn đời này luôn có những người không biết sợ chết.’
Dám động vào vợ anh, đây không phải tìm đường chết thì là
gì?
Mục đích của Lehman là gì, có dùng ngón chân cái đế nghĩ Lục Cận Phong cũng nghĩ ra được.
Buổi tối hôm đó, Lục Cận Phong mượn cớ ra ngoài rồi tự tay tiêu diệt Lehman.
Lần này là tiêu diệt thật.
Anh thẳng tay tuyệt tự ông ta.
Lục Cận Phong kèu người bỏ vật bị phế đi của Lehman vảo trong một cái bình, rồi sau đó đưa Lehman đang bất tỉnh nhân sự cùng với của quý của ông ta về với Nika.
Đêm hôm khuya khoát, Nika nghe thấy tiếng hét thảm thiết cúa người giúp việc bèn vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, Lehman cả người toàn máu me đang nằm yẻn trước cửa, ông ta thấy vậy thì sợ tới nỗi suýt chút nữa ngất xỉu tại chó.
Nika vén quăn đứa con trai cả của mình lên nhìn, sắc mặt ông ta lập tức trâng bệch, loạng choạng lùi lại đâng sau vài bước mới cỏ thế đứng vững.
Lúc trước không bât được Tô Yên, giờ con trai mình lại bị người ta cắt mất của quý, Nika lập tức có thế đoán ra kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai.
Ác, quả thực rất ác.
Đúng là giết gả dọa khỉ.
Vậy Nika định đối mặt với sự trá thù cúa Lục Cận Phong thế nào đây?
Đặc biệt lả chí có thế đánh gãy răng rồi nuốt vào trong bụng
thôi.
Ai báo ỏng ta dây dưa với vợ người khác.
Con trai thứ và con trai út của Nika nghe thấy tiếng động bèn từ trong phỏng chạy ra, thấy bộ dạng anh trai mình như vậy thi cũng kinh hoàng tột độ.
‘Cha, chắc chẳn chuyện này là do Lục Cận Phong làm, chúng ta không thể dế dàng bỏ qua cho anh ta được.”
‘Đúng vậy, ra tay thê này thì ác quá rồi.’
‘Lảm gì có ai không nể mặt gia tộc chủng ta vải phần, Lục Cặn Phong rõ ràng là không coi cha ra gì.’
‘Đều câm miệng hết cho tao!’ Nika quát một tiếng chói tai: ‘Chuyện tối nay, cấm kẻ nào được phép bép xép ra bên ngoài.’
Nếu chuyện ông ta ngấp nghé vợ người khác bị truyên ra ngoài, đến nối đứa con trai cả phải chịu sự trừng phạt này thì e râng õng ta sẽ nhục nhã không ngóc đàu lén nối mất.
‘Cha!’
Hai đứa con trai không cam tâm.
‘Cha, Lục Cận Phong đã cứu người phụ nữ đó và Vạn Nhất ra ngoài rồi, e là chuyện sẽ râc rối hơn.”
Nika vừa nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy đau dầu: ‘Ai bảo Lưu Xương Hòa bât người của Ám Dạ, các con mau chuấn bị quà, ngày mai cha sẽ tự minh tới thăm hỏi, chuyện này, chúng
ta cứ coi như không h’ê hay biết, giả vờ như đó là ý của một mình Lưu Xương Hòa, nghe rõ chưa?”
‘Vậy còn chuyện của anh cả, cha định không tính toán gì sao?”
‘Thù này nhất định sẽ có ngày báo.” Cuối cùng Nika liếc nhìn đứa con trai cả của mình rồi nói: ‘Người muốn làm việc lớn thì nhất định phái biết nhẫn nhịn.*
Lục Cận Phong làm ra chuyện hủy hoại đời trai Lehman, Tô Yên cũng không hỏi đến, cỏ biết chuyện Lehman bị như vậy âu cũng là chuyện sớm muộn.
Tô Yên đi tới phòng Lâu Doanh, lúc này Lảu Doanh đang ngồi ở ghế sô pha, trên mặt cô ấy có vết thương, toàn thân đều có vết máu, cỏ đang tự minh bôi thuốc.
Vết thương đằng sau lưng không với tới đế bôi thuốc lên được, Tỏ Yên thấy thế bèn đi tởi: “Đế chị.”
‘Chị!’ Láu Doanh đưa lọ thuốc cho Tô Yên: ‘Nhẹ một chút, em sợ đau.”
‘Em không sợ trời không sợ đất, lại sợ đau à?” Miệng Tô Yên thì nói vậy nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Lần này Lảu Doanh bị thương khá nhiều trẽn da, máu ử đọng lại thành từng mảng một, nhìn thấy mà đau lòng.
Lâu Doanh nằm trẻn sô pha, để kệ Tô Yên bôi thuốc giúp mình: ‘Chị, sao mát chị đò thế?”
‘Bụi bay vào mắt cho nên mới bị đỏ.” Tô Yên hỏi: “Khi nào thì
đội trưởng Lãnh tới?”
‘Cục chỗ bọn họ làm việc cần phái trải qua trình tự, tốn thời gian lám, chầc sớm nhất cũng phải chiêu mai mới đi/ Lâu Doanh nói: ‘Chị, ngày mai em đi cùng Lãnh Phùng, tới lúc đó ngộ nhỡ em xảy ra chuyện thì chị nhất định phải tìm giúp em một luật sư giỏi, để em bớt vài năm ngồi tù nhé.”
Tô Yên khoát tay: ‘Nhân lúc em còn chưa vào trong đó thl mau đưa phí thuê luật sư cho chị đi/
Lâu Doanh mở to hai mát:
‘Chị, chị cỏ phải chị ruột em không đấy?’
‘Châc không phái đâu.”
‘Đến anh em ruột thịt còn tính toán với nhau rạch ròi, nếu chúng ta không phái chị em ruột thi đửng có sõng phầng vởi nhau vậy đi.” Lâu Doanh bày ta dáng vẻ của kẻ nô lệ đồng tiền, đồng thời đấy tay Tô Yên ra, lấm bấm: “Lúc trước chị mượn tiền của em, còn chưa chịu trả lần nào đâu đấy.”
Tỏ Yên dùng ngón tay cái búng vào đầu Lảu Doanh: “Dạo này chỉ số IQ phát triển quá ha, biết chơi chữ cơ đấy, còn tiên thì không có đâu, em chỉ còn lại một người thân lè chị đây thôi, tiền tiết kiệm của em không đưa cho chị thì cỏn đưa cho ai?”
‘Chị, chị giàu như vậy còn có ý tốt nhớ đến em sao?” Lâu Doanh lâc đâu nguảy nguậy y hệt cái trống lắc: “Không đưa.”
‘Nhìn cái dáng vé mẽ tiền cúa em kìa, yêu tiền như vậy, chị không tin em sẽ thật sự vào trong đó ngồi chờ mấy năm đâu/
Tô Yên bôi chô thuốc vào vết thương cuối cùng rồi nói: “Đừng có nghĩ linh tinh nữa, cái em mâc phái mà là tội sao? Đừng có tự minh dọa minh, chị đảm bảo sẽ không để em phải ngồi tù.”
‘Chị, chị thật lả tốt, nào, lại đây hòn một cái.” Láu Doanh dứt lời bèn ôm lấy cổ Tô Yên hôn chụt một cái vào má cô: ‘Này là nụ hôn đầu của em đó.”
Tô Yên vui vẻ, buột miệng nói: ‘Chị thèm vào mà tin lời đồ quỷ như em, em hôn Vạn Nhất rồi, đó mới là nụ hỏn đầu nhé.’
Vừa dứt lời, không khí trong phòng trờ nên im áng đến lạ.
Lâu Doanh hốt hoảng tới mức suýt chút nữa nhảy xuống ghế sô pha: ‘Được lâm, em phải đi tìm con gà luộc đó tính số.”
‘Lâu Doanh.” Tô Yên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Vạn Nhất đã thành ra như vậy rồi, nghe nói hơn nứa số vết thương trên người anh ta là do em mà ra, em mà còn đánh nữa thl coi chừng làm anh ta tàn phế đó, cẩn thận tới lúc phải nuôi báo cô anh ta cá đời.”
‘Chị đừng có mơ.” Lâu Doanh khoanh chân ngồi xuống: “Đó là do tự anh ta chuốc lấy, ai bảo anh ta mạnh miệng.”
‘Há? Mạnh miệng?” Tô Yên nghe ra ý gì đó khang khác trong lời nói của Lâu Doanh: “Láu Doanh à, có phải em với Vạn Nhất…”
‘Không có, anh ta không phải gu của em, trừ phi anh ta tăng thêm khoảng hơn hai mươi cân nữa, có cơ bâp cuồn cuộn thì may ra em cỏn cản nhâc.”
’Cân nhâc?” Tô Yên buồn cười: ‘ Lâu Doanh, đây lè bước tiến lởn đấy, tiếp tục cố gâng nha.”
‘Không đúng, chị, nãy em nói sai rồi, có thế coi như em chưa nói gì được không?” Lâu Doanh bày ra vẻ mặt khố sở: “Cứ nhìn thấy anh ta một lần là em lại bớt một ngày được sống, suốt ngày khiến em tức chết, đến giảm tuối thọ mất, em cỏn nghi ngờ anh ta đang bày mưu muốn trù chết em ấy chứ.”
Tô Yên giơ ngổn tay cái lên: “Suy nghĩ thay đổi cũng nhanh đấy.”