Mười ngày sau, ỏng ta đã phái nhặn lại sự nhục nhã ẽ chề.
Chí có điều lần này là chuyện cuối cùng.
Mấy cha con nhà Nika, giây trước mới từ trong khách sạn đi ra, giây sau Lục Cận Phong đã ra lệnh cât đứt quan hệ với gia tộc Nika, trong vòng mười ngày phải hoàn toàn tiêu diệt được gia tộc Nika, người trong giới biết tin này đều cảm thấy chấn động.
Một bên là gia tộc lớn có bề dày trăm năm, một bên là Ám Dạ tuy vừa mới thành lập nhưng lại phát triển cực kỳ nhanh, bọn họ đầu không thế đắc tội với hai bèn, người thõng minh sẽ chọn cách là người trung lập.
Buổi chiều hôm đó, Lãnh Phùng thật sự đến, đưa theo Lệ Quốc Minh, Lâu Doanh cũng đi cùng bọn họ.
Tô Yên cũng đẽ tời thị trấn này dược hai ngày, cô rết nhở con
trai mình, chi mong được nhanh chóng trớ về.
Đúng lúc Tô Yên và Lục Cận Phong đang chuẩn bị về nhà thì Lục Cận Phong nhận được một cuộc điện thoại, là Trần Tố Anh gọi tới.
Trong điện thoại, anh nghe thấy tiếng khóc của Trần Tố Anh: ’Con ơi, Tứ Bảo lạc rồi, không thấy bọn trẻ đâu nữa.’
Tỏ Yên thấy vé mặt cúa Lục Cận Phong không đúng lâm, cỏ nghiêm mặt hỏi: “Chồng à, có chuyện gì sao?”
“Tử Bảo xảy ra chuyện rồi” Lục Cặn Phong không có giấu diếm Tô Yên, cô là mẹ của đứa bé nên cũng không thể giấu giếm cô chuyện này.
Tô Yên nói ngay: “Bật loa ngoài đi.”
Bật loa ngoài, Tô Yên hướng hỏi đầu dây bên kia điện thoại: “Mẹ, Tứ Bảo làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Yên, dều là mẹ không tốt, không chăm coi kỹ để Tứ Bảo lạc mất, mẹ đưa Tam Báo và Tứ Báo đi đón Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi học về, trong nháy mât đà có người âm Tứ Bảo trong xe đẩy đi mất, mẹ đã gọi cảnh sát. Nhưng đã qua một đêm rồi mà vẫn không có tin tửc gì”
Trần Tổ Anh lo lâng đến phát khóc trong điện thoại, lúc đầu khi đứa trẻ biến mất bà ấy cũng không dám thông báo cho Lục Cận Phong và Tô Yên biết, nhưng qua một đêm bên phía cảnh sát vẫn không có tin tức gì, lúc này bà ấy mới hoáng sợ vội gọi điện thoại cho Lục Cận Phong.
Đứa tré lạc mất trong tay bà ấy, nếu mà không tim được thi bà ấy làm sao đối mặt với con trai và con dâu của mình được?
Khi Tỏ Yẽn nghe tin Tử Bảo đã bị lạc, chân cò m’ẽm nhũn ra, sác mặt tái nhợt.
“Quay, quay về thôi, Lục Cận Phong, chúng ta mau trở về đi.”
“Yên Yên, đừng nóng vội, anh sẽ tim được con về mà.” Lục Cận
Phong vừa an ủi Tô Yên, vừa hét với những người bên cạnh: “Vệ Long và Vệ Hái, đi chuấn bị trớ về Đế Đỏ.”
Chiếc trực thăng ván đang đậu ờ ngoại ô.
Nhóm người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị quay về.
Vạn Nhất di tới: “Đại ca, sao anh lại vội rời đi như vậy? Nika thì sao?”
“Những chuyện này đều không quan trọng, Tứ Bảo bị lạc mất rồi.” Lục Cận Phong nói: “Vạn Nhất, cậu ở lại đáy, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, gia đình của Nika nhất định phải bị tiêu diệt.”
Lục Cận Phong ra tay với Nika dầu tiền, một mặt là vì Nika động đến Tô Yên và Vạn Nhất, mặt khác là lấy Nika đề gầy dựng thanh thế.
Ám Dạ trước đó đã bị tốn thất nặng nề, xét về phương diện thực lực thì vẩn sẽ có người đặt nghi vấn, điêu này sẽ gây ra một số rấc rối không đáng có. Lục Cận Phong ra tay với Nika lè để giết gà dọa khỉ.
Nghe tin đứa tré bị mất, Vạn Nhất cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nẻn nói: “Được, đại ca, anh và chị dâu cứ quay về đi, em ở lại là được.”
Từ thị trấn nhỏ này vê Đê Đô phải mất năm tới sáu giờ.
Tỏ Yẽn chỉ mong sao mình có thế mọc được cánh và bay trở vê.
Vạn Nhất đi tới: “Đại ca, sao anh lại vội rời đi như vậy? Nika thì sao?”
“Những chuyện nảy đầu không quan trọng, Tứ Báo bị lạc mất rồi.” Lục Cận Phong nói: “Vạn Nhất, cậu ở lại đây, chuyện này cậu toàn quyền phụ trách, gia đình của Nika nhất định phải bị tiêu diệt.”
Lục Cận Phong ra tay với Nika đầu tiền, một mặt là vì Nika động đến Tô Yên và Vạn Nhất, mặt khác là lấy Nika đề gây dựng thanh thế.
Ám Dạ trước đó đã bị tổn thất nặng n’ê, xét về phương diện thực lực thì vẫn sẽ có người đặt nghi vấn, điều này sẽ gây ra một số rắc rối không đáng có. Lục Cận Phong ra tay vởi Nika lả đê’ giết gà dọa khỉ.
Nghe tin đứa trẻ bị mất, Vạn Nhất cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nên nói: “Được, đại ca, anh và chị dâu cứ quay về đi, em ớ lại lả được.”
Từ thị trấn nhỏ này về Đế Đô phải mất năm tới sáu giờ.
Tô Yên chỉ mong sao mình có thế mọc được cánh và bay trở
về.
Luis nhanh chóng biết được chuyện Tô Yên rời đi, cô ấy lập tức gọi điện cho Lệ Uyến: “Mẹ nuôi, chị đi rồi. Bọn họ đi vội vã như vậy, chăc là đâ xảy ra chuyện gì rồi.”
Luis gọi Lệ Uyến là mẹ nuôi, vi vậy cỏ ấy cũng nèn gọi Tô Yên một tiếng “chị”.
‘Được, mẹ biết rồi.’
Lệ Uyển cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sồ, dường như bà ấy đã ra một quyết định lớn, bà ấy nhìn về phía người đàn ông đang đi từ trẽn lầu xuống: ‘Thượng Quan, tỏi muốn trớ về Đế Đô xem sao.”
Thương Quan Ân đẫ rất ngạc nhièn, Lệ Uyển đẫ sống ở đáy với ông ta hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy nói rầng bà ấy muốn quay trớ lại.
Thương Quan Ản bước tới bên cạnh bà ấy, tao nhã ôn tồn nói: “Được, khi não thi khởi hành? Tỏi sẽ thu dọn đồ đạc của mình.”
Hơn mười năm qua, hai người lè bạn tri ký và cũng là người thân của nhau.
Hơn một người bạn nhưng chưa đến mức là người yêu.
Câu này lè phù hợp nhất với hai người.
Thương Quan Ằn cũng đã hơn năm mươi rồi, nhưng ông ta vẫn chưa kết hôn, Lệ Uyến cũng chưa tái hôn.
“Bây giờ.” Lệ Uyển nói: “Tiểu Yên xảy ra chuyện rồi.”
Thương Quan Ân đương nhiên biết Tô Yên, vừa nghe tin Tô Yên xảy ra chuyện liền nói: “Được, bây giờ tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc ngay, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”
Sáu giờ sau.
ĐếĐô.
Đêm đă khuya lám rồi.
Ngôi nhà cu của nhà họ Lục vân sáng rực đèn, nhưng lại bị bao trùm trong mây mù.
Lần thứ hai cảnh sát tới nhà lập biên bản, Trần Tố Anh đã kêu trời khóc đất, đấm ngực giậm chân: “Cháu ngoan cúa bà, đều là do bà nội không tốt, bà nội đã để lạc mất cháu rồi.”
Trần Tố Anh tự trách mình vô cùng.
Tô Yên cũng đã không thế cầm được nước mât nước rồi, ông cụ Lục chống gậy, không kiềm chế được cảm xúc nén chất vấn cảnh sát: “Đã một ngày một đêm rồi, tại sao các người vẫn không có chút manh mối gì? Bọn buôn người bât cóc tré con không phải đều là vì tiên sao? Nhà họ Lục không thiếu tiền, hiện tại tôi sẽ cho báo chí tung tin ra, chỉ cần đế cháu chát của tỏi trớ về, bao nhiêu tôi cũng bâng lỏng đưa cho.”
Cánh sát nói: “ồng cụ Lục, xin hãy cho chúng tôi thêm một chút thời gian nữa.”
Tỏ Yên không chịu nối nỗi đau mất con, dùng ánh mât cầu xin nhìn cảnh sát: ‘Tôi cầu xin các anh, nhất định hãy giúp tôi tìm được con về, tôi quỳ xuống dưới chân các anh cũng được.”
Nói rồi, Tô Yên định quỳ xuống.
Lần này đế lạc mất chỉ lả một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được có vài tháng tuổi, nếu mất đi thì cơ hội tìm lại được rất mong manh.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã xảy ra chuyện vài lần rồi, cô ván có thế tự an úi bán thán, với trí thông minh cúa Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, cô có thể ổn mà quay lại, dù cổ tồi tệ thế nào thl Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có thể sẽ không sao đâu, bọn nhỏ có thế quay về được. Thậm chi nếu tình hĩnh có tồi tệ hơn, chi cần Phi và Hạ Vũ Mặc còn trí nhớ, bọn nhỏ rất định sẽ tìm đường vê nhà.
Nhưng Tứ Bảo thì khác, đửa trẻ sơ sinh chi mới vài tháng tuổi không có chút sức lực phản kháng nào, chỉ có thể bị để mặc người ta chém giết.
Lục Cận Phong đỡ Tô Yên: “Yên Yên, đừng như vậy.”
Vừa nói. Lục Cận Phong vừa hỏi cảnh sát: “Các anh thật sự không có một chút manh mối gì sao?”
Những người cảnh sát đưa mát nhìn nhau, một người trong số họ nói: “Với danh tiếng và địa vị cúa nhà họ Lục ớ Đế Đỏ, dám cướp người của nhà họ Lục, chỉ có hai khả năng. Không biết gần đây nhà họ Lục có gây thù oán với ai không?”
Lục Cận Phong nhanh chóng hiểu rằng kẻ ra tay là người quen.
Tô Yẻn lập tức nghĩ đến một người: “Tần Nhả Hân, nhất định là cô ta. Cô hận tôi, đã rat ay với Hạ Vũ Mặc vài lãn rồi. Lần này, châc chân cũng là cỏ ta lén cướp Tứ Báo đi.”
Khi Trần Tố Anh nghe đến cái tên đó, tâm trạng của bà ấy chợt kích động nói: “Đũng vậy, chắc chân lả Tan Nhã Hàn.”
Tan Nhã Hân lè người có động cơ nhất.